Nguyễn Tích Thời về đến phòng.
Tiểu quỷ vẫn còn đang lải nhải bên tai: “Cô có nghe ông đây nói không đấy hả, đừng ngồi ngẩn ngơ ở đó nữa, mau ra ngoài ngó thử xem có con ma nào lợi hại quanh đây không, có thì bắt vài con về cho ông coi!”
“Nhưng cậu cũng thấy rồi đấy, hiện tại tôi có biết làm cái quái gì đâu.” Nơi đáy mắt Nguyễn Tích Thời chợt lóe lên ánh sáng nhàn nhạt khó mà phát hiện ra: “Tôi cũng muốn lắm nhưng thật sự có lòng mà không có sức mà.”
“Thế thì có gì khó khăn đâu, cô đã lập khế ước máu với tôi rồi còn gì, chỉ cần tôi hấp thu càng nhiều linh lực thì linh lực trên người cô cũng sẽ tăng lên. Chỉ cần học thêm chút thuật bắt ma là có thể bắt đầu hành nghề rồi.” Tiểu quỷ nói tiếp: “Nể tình cô bắt ma giúp ông đây, ông sẽ chịu thiệt dạy cô vài chiêu vậy.”
Khóe môi Nguyễn Tích Thời khẽ nhếch.
Cô đang chờ mấy lời này của nó đây.
Kiếp trước, cô từng được thấy tận mắt năng lực của tiểu quỷ. Đời này, nếu cô muốn sống, thứ đầu tiên cần có chính là năng lực tự bảo vệ mình.
Tên đạo sĩ kia còn chưa chết, dù cô không học được cách tự vệ thì ít nhất cũng phải có năng lực báo thù.
“Thôi được.” Nguyễn Tích Thời giả vờ miễn cưỡng đồng ý.
Tuyệt đối không được để tiểu quỷ biết rõ suy nghĩ của mình.
“Nhưng ngoài mấy thứ đó thì cô vẫn còn cần thêm vài linh khí hỗ trợ, bằng không với lượng linh lực của cô hiện tại sẽ chẳng đối phó nổi với mấy con ma lợi hại đâu.” Tiểu quỷ vươn mấy ngón tay nhỏ bé lên gãi cằm, lại bay quanh người cô một vòng.
Linh khí?
Hai mắt Nguyễn Tích Thời lập tức sáng lên, nhìn về phía nó: “Đi đâu mới tìm được linh khí?”
“Chợ linh khí chứ đâu!” Tiểu quỷ đáp.
Nguyễn Tích Thời chớp chớp mắt: “Chợ linh khí?”
“Cái này mà cô cũng không biết hả? Đúng là đồ nhà quê!” Tiểu quỷ tỏ thái độ khinh bỉ ra mặt với cô, sau đó nói tiếp: “Chỗ nào cũng có chợ linh khí hết, đó là nơi chuyên cung cấp hàng cho một số thầy bắt ma hoặc đạo sĩ. Có điều, người bình thường sẽ không phát hiện ra đâu, chỉ những người có linh lực mới nhìn thấy thôi.”
“Vậy ý của cậu là hiện tại tôi cũng có thể nhìn thấy hả?” Nguyễn Tích Thời đứng bật dậy: “Thế thì còn chờ gì nữa, nhân lúc trời còn sớm thì mau đi thôi!”
Khoảng hai tiếng sau, cô và tiểu quỷ đã đến chợ linh khí.
Nguyễn Tích Thời không hề biết ở thành Vân còn có một nơi thế này.
Chợ linh khí cũng náo nhiệt hệt như chợ thường, mà có khi còn náo nhiệt hơn ấy chứ.
Mỗi cửa hàng lại trưng bày một loại linh khí khác nhau.
Tiếc là…
Nguyễn Tích Thời không có mua nổi, dù chỉ một món.
“Sao linh khí lại đắt tới vậy chứ?” Nguyễn Tích Thời ca cẩm.
“Bằng không cô cho rằng tại sao đám người đó lại cố sống cố chết tìm kiếm linh khí như vậy?” Tiểu quỷ cười khẩy: “Bởi có thể cầm đi bán lấy tiền chứ sao!”
Tiền?
Hiện tại thứ khiến Nguyễn Tích Thời nhức đầu nhất chính là tiền.
Các sư phụ của cô thật sự rất lợi hại, thứ duy nhất họ không có là… Tiền.
Thế nên lúc cô sắp đi, các sư phụ đã chạy vạy khắp nơi mới gom được cho cô năm đồng đại dương.
Đương nhiên, với năng lực của cô thì không cần lo không kiếm được tiền, vấn đề là nếu dùng những cách thông thường thì gom tiền chậm lắm.
Trong lúc đang nói chuyện, tầm mắt của Nguyễn Tích Thời vô tình lướt qua thông báo dán trên tường, bước chân chợt dừng lại: “Còn tuyển cả người làm nhiệm vụ bắt ma nữa hả?”
Trên thông báo này viết rằng họ sẽ thưởng năm mươi đồng đại dương cho bất cứ ai giúp họ bắt được ma.
“Có thì có, nhưng lãng phí thời gian vào mấy chuyện này chẳng có ích gì hết!” Tiểu quỷ khinh thường nói, thời gian của nó vô cùng quý giá, không dành cho mấy chuyện ngu xuẩn này đâu.
Nhưng Nguyễn Tích Thời lại dao động.
Mấy năm gần đây, nhờ vào mạng lưới quan hệ mà ông ngoại của cô để lại cùng tài lực của ngân hàng tư nhân mà Chương Trấn Giang đã tích lũy được thế lực của mình. Nếu cô muốn giành lại tài sản thuộc về nhà họ Nguyễn thì chẳng phải chuyện dễ dàng.
Cô cần tiền, cũng cần quan hệ.
Và hiện tại, cả tiền lẫn quan hệ đều đang được người ta chắp tay dâng tới trước mặt.
Nguyễn Tích Thời bình tĩnh mở miệng: “Nhưng tôi không có tiền, làm gì mua nổi linh khí, mà thế thì đâu thể nào bắt con ma lợi hại hơn cho nhóc được.”
Tiểu quỷ: “... Hình như cũng có lý lắm.”
“Hơn nữa, một khi tôi trở nên nổi tiếng trong giới, nhất định sẽ có rất nhiều người tới tìm tôi bắt ma, đến lúc đó chẳng phải cậu sẽ có càng nhiều linh lực để hấp thu sao?” Nguyễn Tích Thời nói tiếp.
Tiểu quỷ cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm nhưng rồi lại không tìm thấy điểm nào để phản bác lại Nguyễn Tích Thời, qua hồi lâu mới do dự đáp: “... Cũng đúng!”
Trên mặt Nguyễn Tích Thời lộ ra vẻ hài lòng, cô vươn tay gỡ tờ thông báo dán trên tường xuống.
Sau đó, cô dạo quanh chợ linh khí một vòng, cuối cùng vẫn không kiềm được mà bỏ ra hai đồng đại dương để mua bút và một chồng bùa trống.
“Đi thôi, chúng ta về nhà vẽ vài lá bùa trước rồi hẵng đi bắt ma.” Nguyễn Tích Thời bảo.
Cô cầm xấp bùa rời khỏi chợ linh khí, tính về nhà. Nhưng vừa ra khỏi chợ, cô bỗng bắt gặp một bóng ma sượt ngang qua.
“Có ma, mau đuổi theo!” Tiểu quỷ hét nhỏ bên tai cô.
“Nhưng tôi còn chưa vẽ bùa mà…” Nguyễn Tích Thời không muốn đi, có ai nhờ vả gì đâu, dù bắt được cũng chẳng có đồng cắc nào.
“Cô không muốn thử công hiệu của loại bùa mới học được hả?” Tiểu quỷ thúc giục.
Nguyễn Tích Thời nghĩ ngợi, cũng phải, hẳn là nên tìm vài con ma để luyện tay nghề xem sao, chứ ai mà biết bùa cô vẽ có tác dụng hay là không đâu.
Với cả, nếu không cho tiểu quỷ chút “quả ngọt” thì sao sau này nó cam tâm tình nguyện giúp cô được.
Nghĩ đến đây, cô vội bật người đuổi theo con ma kia.
Tiểu quỷ liên tục lải nhải bên tai cô về cách vẽ các loại bùa chú, và hệt như lần trước, rõ ràng đống bùa chú đó vô cùng phức tạp nhưng Nguyễn Tích Thời vẫn có thể dễ dàng ghi nhớ hết tất cả.
Nguyễn Tích Thời vừa nghe vừa đuổi theo con ma kia tới tận đường chính, sau đó nhìn thấy nó lao về phía một chiếc xe Ford màu đen đậu bên lề đường rồi đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi!
Nguyễn Tích Thời không kịp nghĩ nhiều, mở cửa xe chui tọt vào!
Nhưng cô không ngờ trên xe lại có người.
Và thế là cô vừa đâm đầu vào thì đã đυ.ng trúng một l*иg ngực vững chãi, ngay sau đó, mùi cỏ thơm mát tỏa ra từ người kia cũng xộc vào mũi cô.
Cùng lúc này, tiểu quỷ vẫn luôn quanh quẩn bên người cô bỗng biến mất không còn chút tung tích.
Trên đỉnh đầu truyền tới một tiếng rên khẽ vì đau, kế tiếp là một giọng nam trầm quen thuộc, nhưng thấp thoáng sát ý: “Ai đó?”
Vừa nghe thấy giọng nói không thể nào quen hơn kia, Nguyễn Tích Thời lập tức ngóc đầu dậy, quả nhiên, đập vào mắt cô là gương mặt điển trai của Phó Vân Đình.
Lúc này, anh đang cau mày, trong mắt hiện rõ vẻ mất kiên nhẫn. Nhưng vừa nhìn thấy Nguyễn Tích Thời, biểu cảm lập tức chuyển sang kinh ngạc, sau đó là thích thú: “Cô bé, sao lại là em?”
“Phó Vân Đình!” Nguyễn Tích Thời rất vui khi được gặp lại Phó Vân Đình, thậm chí chỉ muốn nhào vào lòng anh ngay lập tức.
Có điều, hiện tại không phải lúc để yêu đương.
Nguyễn Tích Thời phát hiện ra bóng ma mà cô nhìn thấy ban nãy đang dán mặt lên tấm kính trước mắt họ, hốc mắt lõm sâu và con ngươi chẳng có lấy một tia sáng của nó cứ thế nhìn họ chằm chằm.