“Aaaa!”
Trong đêm đen, Chương Đình ré lên thảm thiết.
Chân cô ta mềm nhũn, lăn xuống cầu thang, đầu bị đập nổ đom đóm, suýt thì ngất đi.
Trong phút chốc, toàn bộ đèn trong nhà được thắp sáng.
Người hầu nghe thấy tiếng động, lại thấy Chương Đình ngã dưới cầu thang thì giật thót: “Cô hai, không phải, là cô ba ngã rồi, mau gọi ông bà chủ đến đây!”
Chương Trấn Giang nhanh chóng đưa Liễu Tương Tương đến, thấy Chương Đình vừa được người làm đỡ lên, gương mặt vốn thanh tú nay đã xanh tím bầm dập, trên trán còn bị rách một miếng, máu me đang trào ra, nhìn là thấy sợ.
Liễu Tương Tương đau lòng bước đến đỡ cô ta: “Sao con lại ngã vậy hả?”
“Ma, con vừa nhìn thấy ma!”
Chương Đình vẫn còn chìm trong cơn kinh hãi, cô ta nắm chặt cánh tay Liễu Tương Tương, cơ thể run lên như cầy sấy.
“Con nói linh tinh gì đấy?” Liễu Tương Tương nhíu mày: “Làm gì có ma chứ, có phải con mơ thấy ác mộng không?”
“Không phải, mẹ, có ma thật đó!” Chương Đình chỉ lên trên tầng: “Ngay trên đó kìa, có một ma nữ… Con biết rồi, chắc chắn là Nguyễn Tích Thời, là Nguyễn Tích Thời đưa con ma đó đến!”
“Không được nói năng hàm hồ!” Chương Trấn Giang khó chịu nói.
Đương nhiên ông ta sẽ không tin mấy lời vô căn cứ này.
“Cha, con không nói năng hàm hồ!” Chương Đình thấy hai người không tin mình thì tức điên, giẫm mạnh chân một cái, kết quả lại động đến vết thương trên trán, đau đớn kêu oai oái.
“Nếu cha mẹ không tin thì lên tầng xem đi! Chắc chắn sẽ thấy ma nữ kia!” Chương Đình ôm lấy vết thương trên trán, nghiến răng nói.
Vừa nãy cô ta định đi kiếm chuyện với Nguyễn Tích Thời, kết quả lại đυ.ng mặt ma nữ.
Thêm vào đó, lúc cô ta tan học về nhà có nghe người hầu nói chuyện Nguyễn Tích Thời là “thiên sát cô tinh” nên giờ càng khẳng định Nguyễn Tích Thời đã hại cô ta!
Liễu Tương Tương và Chương Trấn Giang quay sang nhìn nhau.
Thấy đứa con mình luôn nuông chiều nhất cứ kiên quyết như thế, hai người đành lên tầng, nhưng đi lên lại chẳng thấy có ma nữ nào hết.
“Đình Đình, có phải con nhìn nhầm rồi không?” Liễu Tương Tương quay sang hỏi Chương Đình.
“Không thể nào, con nhìn thấy ma thật mà!” Đầu Chương Đình đau như muốn nứt ra, trong cơn giận đã xông thẳng đến cửa phòng Nguyễn Tích Thời, giơ chân đạp cửa.
Cánh cửa mở ra ngay, tiếng động lớn khiến Nguyễn Tích Thời ở trong phòng giật thót người.
Cô vội bước xuống giường, vẻ mặt như vừa bị thức tỉnh, đôi mắt xinh đẹp còn vương hơi nước, mông lung nhìn mọi người: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Nguyễn Tích Thời, chị còn giả vờ nữa!”
Chương Đình sốt sắng bước vào trong phòng cô nhưng thấy bên trong ngoài chăn giường ra thì không còn gì nữa.
Cô ta không cam tâm, bắt đầu lục tung khắp nơi khiến căn phòng vốn lộn xộn càng thêm loạn, trên sàn toàn là đồ đạc rơi vãi: “Sao lại không có chứ! Chắc chắn là chị đã nuôi ma quỷ! Dùng nó để hại tôi!”
Nguyễn Tích Thời túm chặt lấy chăn, vẻ mặt vô tội nhìn cô ta lật tung căn phòng lên nhưng lại không tìm được bất cứ thứ gì.
“Rốt cuộc là em ba muốn tìm gì thế?” Giọng Nguyễn Tích Thời mang theo chút tủi thân, cô nhìn về phía vợ chồng Chương Trấn Giang đang đi vào: “Con đã làm gì không phải với em ba rồi sao?”
“Chị còn giả vờ nữa hả? Chính chị đã bảo ma quỷ xuống tầng dọa tôi lúc nửa đêm nửa hôm này!” Chương Đình quay đầu lại, tức giận quát Nguyễn Tích Thời.
Nguyễn Tích Thời ngớ người: “Ma quỷ sao? Chị ngủ suốt mà, không nhìn thấy ma gì cả.” Cô lại dừng lại một lúc, khó hiểu mà hỏi: “Mà giờ này không phải mọi người đi ngủ hết rồi hả, sao em ba còn lên tầng làm gì?”
Chương Đình á khẩu.
Cô ta lắp bắp “tôi” một hồi lâu nhưng vẫn không giải thích được câu nào.
Chương Trấn Giang đã hiểu mọi chuyện.
Nghĩ lại đứa con gái cưng nhà mình bị chiều quen nết, chua ngoa quen thói, chắc nửa đêm định đến bắt nạt Nguyễn Tích Thời, kết quả lại chột dạ, bị dọa sợ, giờ còn trách cứ người khác.
Ông ta phải xử lý cả đống chuyện vào ban ngày đã đủ phiền lòng rồi, giờ đêm đến còn phải xử lý mấy chuyện cỏn con của con gái nữa, trong phút chốc mặt tối sầm xuống: “Làm loạn đủ chưa hả? Đủ rồi thì quay về phòng ngủ ngay cho cha!”
Ông ta quay sang nói với Liễu Tương Tương: “Trông chừng con gái bà cho tử tế đi!”
Ông ta nói xong thì phất tay áo rời đi.
Liễu Tương Tương giận nhưng không dám nói gì, vội vàng kéo Chương Đình còn định khóc lóc om sòm ra ngoài.
Giọng Chương Đình vẫn từ bên ngoài truyền vào trong: “Mẹ, mẹ phải tin con!”
Sự tủi thân nơi đáy mắt Nguyễn Tích Thời đã biến mất sạch sẽ, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười gian xảo tựa cáo già.
Cô chậm rãi bước xuống giường, khóa cửa lại, quay lại nhìn vào khoảng không: “Làm được phết đấy, dọa cô ta sợ phát khϊếp rồi!”
“Đương nhiên rồi.”
Một con ma tóc dài bay đến, dù Nguyễn Tích Thời đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vẫn giật mình.
“Dọa người thì tôi hơi bị siêu đấy!” Ma nữ u ám nói: “Vừa nãy tôi còn lượn một vòng quanh bà già ác ôn kia của cô, chắc tối nay bà ta đang gặp ác mộng về tôi, sợ không dám ra khỏi phòng ấy chứ.”
“Thảo nào ầm ĩ lớn thế mà bà cụ lại không đến.”
“Sao cô biết là cô ta sẽ đến?” Tiểu quỷ xuất hiện, tò mò hỏi.
“Đoán thôi.” Nơi đáy mắt Nguyễn Tích Thời lóe lên một tia sáng.
Đương nhiên cô biết rồi, bởi vì kiếp trước cũng thế này, Chương Đình giả thần giả quỷ làm cô bị dọa hết hồn, gặp ác mộng mấy đêm liên tiếp. Ban ngày luôn sống trong trạng thái thần hồn nát thần tính. Sau đó khi đến nhà họ Phó, cô đã làm sai liên tiếp, khiến người nhà họ Phó cực kỳ không hai lòng.
Tuy nhiên, giờ cô đã từng làm ma rồi, bên người còn có tiểu quỷ, cô không cần sợ bất cứ thứ gì nữa.
Nguyễn Tích Thời quay lại trong chăn ấm áp, chỉ thò đầu ra ngoài, cười híp mắt ngẩng đầu nói với ma nữ: “Cô cứ đợi đến ngày mai báo thù của mình đi.”