Nếu không phải bây giờ linh lực của nó còn chưa đủ, còn cần đến con bé này thì chắc chắn nó đã gϊếŧ chết cô rồi!
Nguyễn Tích Thời nhìn tiểu quỷ mang theo vẻ mặt đen như đít nồi bay ra trước mặt ma nữ.
Ma nữ nhìn thấy nó thì kinh ngạc không thôi.
Không biết nó đã nói gì mà ma nữ gật đầu, bay về phía Nguyễn Tích Thời.
Thấy một ma nữ người đầy máu me lại gần mình, trông còn có vẻ rất thảm, Nguyễn Tích Thời khẽ rùng mình. Không ngờ phản ứng đó lại khiến người nhà họ Chương hiểu lầm, tưởng cô là sợ hãi trước chuyện này.
Đáy mắt Liễu Tương Tương thoáng vẻ hài lòng, hắng giọng dịu dàng nói: “Tích Thời lặn lội đường xá xa xôi chắc cũng mệt rồi, con về phòng nghỉ ngơi trước đi, đến tối lão gia về thì ra ăn cơm chung.”
“Vâng.” Đúng lúc Nguyễn Tích Thời muốn nói chuyện với ma nữ này nên không nói thêm nhiều nữa, cô đi theo người hầu đi lên tầng.
Căn phòng mà nhà họ Chương sắp xếp cho cô nằm ở trên tầng ba, trong góc gần phía đông nhất, vừa khuất lại vừa nhỏ.
Kiếp trước Nguyễn Tích Thời không hài lòng, nhưng giờ cô lại thấy vị trí này khá tốt, sẽ không có ai đến đây làm phiền.
Cô vừa bước vào trong đã nhìn thẳng vào ma nữ đang bay lại, nói: “Cô muốn báo thù không? Tôi có thể giúp cô.”
Hai hốc mắt đen thùi lùi của ma nữ cứ lặng lẽ nhìn chằm chằm cô.
“Tôi có thù với tên đạo sĩ đó.” Nguyễn Tích Thời rất chân thành: “Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.”
Ma nữ: “…”
Cô ta đã bị những lời của Nguyễn Tích Thời thuyết phục, ma nữ chậm rãi mở chiếc miệng ngập máu ra, không ngờ giọng nói của cô ta lại rất êm tai: “Tôi vốn là người ở trấn Thanh Hà, nhà có một mẫu ruộng, sống qua ngày khá ổn. Nhưng nào ngờ lại bị một nhà có tiền nhìn trúng, nói muốn tôi gả cho đứa con trai đã chết của bọn họ! Cha mẹ tôi thì không đồng ý rồi, nào ai biết được chúng đã đánh chết cha mẹ tôi, bắt ép tôi về, còn mời tên đạo sĩ này tới làm phép nữa.”
Cơ thể ma nữ không ngừng run rẩy, nước mắt máu tuôn ra: “Tôi có chết cũng không chịu nên chúng gϊếŧ luôn cả tôi. Tên đạo sĩ khốn nạn này đã nhốt tôi trong quan tài, dùng kiếm gỗ đào đâm xuyên tim tôi, còn dán bùa chú lên quan tài khiến tôi không tài nào thoát ra!”
Cổ họng cô ta như sắp mất tiếng, cứ như tiếng oán thán phát ra từ nơi đáy tim: “Tôi đau lắm! Tôi hận lắm! Tôi muốn gϊếŧ chết ông ta!”
“Thế sao mà cô ra được?” Nguyễn Tích Thời lạnh giọng hỏi.
Cô không dám tin hết những gì con ma này nói.
“Chịu đựng, tôi cứ thế chịu đựng qua ngày, cho đến một ngày, có một tên trộm mộ vô tình tháo phong ấn trên quan tài nên tôi mới thoát được.” Ma nữ nhếch miệng nhưng gương mặt kinh khủng đó khiến nụ cười quỷ quyệt hơn bao giờ hết: “Tôi đến tìm tên đạo sĩ đó, tôi muốn gϊếŧ chết lão ta, nhưng mà trên người lão ta có rất nhiều linh khí, tôi không thể lại gần lão, thậm chí còn không dám hiện hình!”
Nguyễn Tích Thời nghe thấy những lời của ma nữ, trong lòng thoáng chút chua xót.
“Tôi có thể giải quyết giúp cô chuyện linh khí.” Nguyễn Tích Thời nói: “Nhưng mà tôi cần cô hợp tác.”
“Cô muốn tôi làm gì?” Ma nữ u ám nhìn cô.
Nguyễn Tích Thời nhỏ giọng nói hai câu.
“Được.” Ma nữ đồng ý ngay.
Tối hôm đó, Chương Trấn Giang trở về, còn có hai cô con gái của Liễu Tương Tương cũng từ trường về.
Mọi người quây quần ăn cơm cùng nhau.
Lúc con gái cả Chương Vi của Liễu Tương Tương nhìn thấy Nguyễn Tích Thời, ánh mắt dừng lại trên gương mặt xinh đẹp của cô vài giây, sau đó khách khí chào “em gái”.
Nhưng cô em gái Chương Đình lại không lịch sự được như thế.
Cô ta chỉ lạnh lùng nhìn Nguyễn Tích Thời. Sau khi Chương Trấn Giang về, câu đầu tiên là hỏi Nguyễn Tích Thời: “Con về thấy đã quen chưa, nếu có gì không tiện thì cứ nói với mẹ con.”
Ông ta không có tình cảm gì với đứa con gái này, giờ thấy Nguyễn Tích Thời xinh xắn đáng yêu, trắng trẻo như trứng gà bóc thì trong lòng mới thấy thích đôi chút.
Dù sao, sau này cô cũng sẽ được gả sang phủ Tổng tư lệnh, ông ta vốn còn lo Nguyễn Tích Thời không trèo lên được, giờ thấy cô đáng yêu, ngoan ngoãn thế thì yên tâm hẳn.
Chương Đình thấy ánh mắt cha mình nhìn Nguyễn Tích Thời, lại nghĩ đến Nguyễn Tích Thời sắp gả và phủ Tổng tư lệnh, thế là nổi giận đùng đùng.
Không đợi Nguyễn Tích Thời mở lời, cô ta đã cười khẩy, giọng nói the thé: “Chị ta ở dưới quê quen rồi, chắc ở đây không quen nổi đâu.”
Nguyễn Tích Thời bình thản liếc nhìn cô ta, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, chị sống với mẹ ở dưới quê nên lâu rồi chưa được ăn những món ngon như vậy, cũng chưa từng được ở phòng tốt thế này.”
Chương Trấn Giang nghe thấy lời cô, trong lòng chợt dâng lên cảm xúc khó nói thành lời.
Đàn ông đều đa tình mà, năm đó ông ta nhìn trúng Liễu Tương Tương là vì bà ta chịu nhịn, chịu nhục, để ông ta thỏa mãn cái chủ nghĩa nam quyền của mình.
Song, dù sao ông ta cũng thích Nguyễn Sơ Vận, Nguyễn Sơ Vận xinh đẹp tuyệt thế, bao năm nay ông ta chưa từng quên đi. Mà nói sao đi nữa thì Nguyễn Tích Thời cũng là con gái ông ta, là máu thịt của ông ta.
Thế nên, giờ nghe thấy những lời này của Nguyễn Tích Thời, đột nhiên lòng ông ta nảy sinh một tia áy náy.
Chương Đình không nhìn ra được điều này, cô ta nghe thấy Nguyễn Tích Thời nói thế thì cười nhạo: “Đồ quê mùa đúng là đồ quê mùa, ngay cả mấy thứ này cũng chưa được ăn!”
“Đủ rồi!”
Chương Trấn Giang nhíu mày, giọng điệu khó chịu: “Con bé là chị con, sao con lại nói năng kiểu đấy hả?”
“Cha!”
Chương Đình chưa từng bị cha quở trách như thế nên bất mãn ngay: “Con không có chị gái như thế này đâu! Nếu để bạn học con biết thì mọi người sẽ cười con mất!”
“Ăn nói hàm hồ!” Chương Trấn Giang nghiêm giọng.
“Tiểu Đình, em đừng nói nữa, mau ăn cơm đi.” Chị cả Chương Vi lên tiếng khuyên nhủ.
Chương Đình rất ít khi bị Chương Trấn Giang quát mắng, thấy cha tức giận thế thì cũng khó tránh khỏi sợ hãi, thế là cô ta ngậm chặt miệng không nói nữa nhưng trong lòng vẫn oán thán Nguyễn Tích Thời thêm vài câu.
Đến tối, Chương Đình vẫn chưa ngủ, cô ta lẳng lặng rời giường.
Cô ta phải dọa Nguyễn Tích Thời một phen mới được, để cho Nguyễn Tích Thời biết nhà này không dễ ở thế đâu.
Nhưng vừa lên tầng, cô ta đã nhìn thấy một bóng ma lướt qua nơi cuối thang.
Trên người nó đầy máu tươi, từng giọt máu nhỏ tí tách xuống đấy, hốc mắt đen thui, cứ nhìn chằm chằm về phía cô ta.
“Tôi chết thảm quá…”