Thả Thính Thiếu Soái Không Dễ

Chương 7: Bên cạnh đạo sĩ có ma

Câu này quá quen thuộc.

Ánh mắt Nguyễn Tích Thời trở nên u ám. Khi bước vào trong nhà chính, cô thấy một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, phong thái ngút ngàn. Bà ta mặc một bộ sườn xám thêu trăm hoa màu hồng nhạt, từng cái nhấc tay động chân đều tràn đầy duyên dáng và quyến rũ, cứ như đóa hoa đào nở rộ giữa mùa đông giá rét, đẹp đến nao lòng.

Bà ta là vợ kế của cha Nguyễn Tích Thời – Liễu Tương Tương.

Bà ta đứng trong phòng khách, người ngồi bên cạnh là bà cụ Chương, họ đang nói chuyện với một đạo sĩ.

Câu nói vừa nãy là do người đạo sĩ đó nói.

Kiếp trước, Nguyễn Tích Thời vừa đến nhà họ Chương đã nhìn thấy người đạo sĩ này. Lúc đó, ông ta cũng nói câu y hệt như vậy nhưng vì cô quá khao khát tình cha, thêm vào đó là những lời lừa dối đầy ngon ngọt của Chương Trấn Giang nên đã không quan tâm đến lời nói này của đạo sĩ. Đến tận khi chết, đạo sĩ này lại nhảy ra, không những đề nghị chặt xác cô mà còn hút cạn máu cô, dùng để nuôi tiểu quỷ lúc này đang lẽo đẽo theo cô.

Nếu không vì ông ta, cô cũng không đến bước chết thảm như thế!

Thù mới hận cũ chồng chất lên nhau, Nguyễn Tích Thời nhìn chằm chằm đạo sĩ đó, đột nhiên phát hiện bên cạnh ông ta có một ma nữ mặc đồ đỏ đang lượn quanh.

Ma nữ đó có gương mặt trắng nhợt, khoác lên mình tấm áo máu, chân đi đôi giày gấm hẹp dài. Trước ngực cô ta thủng một lỗ to tướng, máu cứ thi nhau tuôn ra òng ọc, rơi lộp độp xuống dưới chân.

Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của Nguyễn Tích Thời, cô ta chậm rãi quay đầu sang nhìn cô, hai mắt như hố đen không đáy kia chứa đầy máu và oán hận.

Ma nữ đó có dáng vẻ quá rợn người, Nguyễn Tích Thời vừa nhìn đã thấy tim lỡ một nhịp.

Sao bên người đạo sĩ này lại có ma thế?

“Tu vi tên đạo sĩ này không đủ, trấn áp dăm ba con ma le ve còn được, chứ quỷ dữ là không xử được!” Tiểu quỷ đột nhiên hiện lên dọa Nguyễn Tích Thời giật thót.

Nguyễn Tích Thời căng thẳng nhìn sang quản gia bên cạnh, lại phát hiện ra ông ấy không hề nhìn về phía bên này.

“Đừng nhìn nữa, đám phàm phu tục tử này không có tư cách nhìn thấy ông đây!” Tiểu quỷ “hừ” một tiếng khinh bỉ: “Chúng ta là có khế ước máu, có thể giao lưu bằng suy nghĩ, mà không dùng được thì cô cứ nói đi.”

Có thể sử dụng suy nghĩ, thế thì tiện rồi!

Sau khi Nguyễn Tích Thời xác nhận không ai nhìn thấy tiểu quỷ đồng thời không nghe thấy đoạn trò chuyện giữa hai người thì mới to gan hỏi: “Vừa nãy cậu nói quỷ dữ là ý gì? Sao quỷ dữ lại đi theo đạo sĩ?”

“Chắc chắn là trước đây ông ta làm việc ác gì đấy, hại người phụ nữ này chết không nhắm mắt, đương nhiên là chết rồi thì biến thành quỷ dữ thôi!” Tiểu quỷ kích động nói: “Vừa đẹp luôn, cô mau lên bắt cô ta lại đi!”

“Tại sao tôi lại phải bắt cô ta lại?” Nguyễn Tích Thời chép miệng: “Không phải cậu nói lão đạo sĩ này làm chuyện xấu sao? Vừa khéo dùng ma nữ này để dạy dỗ ông ta một trận đi!”

Giọng cô nghe có vẻ rất vui khi thấy người khác gặp họa.

Dù sao tên đạo sĩ mù này cũng hại cô thảm thế, giờ có người giúp cô dạy dỗ ông ta, đúng người đúng lúc luôn!

“Đạo sĩ này cũng có chút bản lĩnh, trên người có mang theo vài linh khí, ma nữ kia không thể làm ông ta bị thương đâu.” Tiểu quỷ nói: “Nếu không thì cô ta đã không cần lẽo đẽo đi theo ông ta mà không ra tay rồi.”

“Nghe cậu nói thế thì ma nữ này cũng không mạnh cho lắm. Nếu thế thì cậu tự xử lý cô ta là được còn gì, sao còn cần tôi làm?” Nguyễn Tích Thời hỏi.

“Gϊếŧ gà lại đi dùng dao mổ trâu, dăm ba con ma này mà phải đến lượt ông đây ra tay thì ông đây có cần liêm sỉ nữa không hả?” Tiểu quỷ “hừ” một tiếng.

“Nếu cậu đã không bằng lòng ra tay, tôi thì không biết bắt ma, vậy đành chịu thôi.” Ánh mắt Nguyễn Tích Thời thoáng vẻ vui vẻ: “Hay là… Chúng ta giúp ma nữ này thỏa lòng đi, cô ta mà hết oán khí thì sẽ dễ xử lý hơn, cậu thấy sao?”

Tiểu quỷ lắc đầu suy nghĩ vài lần, dường như cũng không nghĩ ra được cách gì hơn nên cuối cùng đành bỏ cuộc: “Được rồi, được rồi, sao cô chẳng có tí năng lực nào thế!”

Khóe môi Nguyễn Tích Thời âm thầm cử động mấy cái.