Thả Thính Thiếu Soái Không Dễ

Chương 6: Cô đi đến đâu cũng khắc chết người

“Mấy thứ kia cũng là ma hết hả?” Nguyễn Tích Thời nhìn chằm chằm về phía kia, cất tiếng hỏi.

“Bọn nó không phải ma, chỉ là linh hồn mới chết chưa bao lâu thôi, không lâu nữa sẽ đầu thai chuyển kiếp.” Tiểu quỷ liếc nhìn, khinh thường nói: “Ăn vào chả có cái vị gì!”

Khóe miệng Nguyễn Tích Thời khẽ giật: “Tôi không muốn có mắt Âm Dương, cậu có thể rút lại không?”

“Thế thì không được đâu!” Tiểu quỷ trợn tròn mắt: “Cô không có mắt Âm Dương thì sao mà giúp ông đây bắt quỷ, để ông đây hút linh lực chứ?”

Nguyễn Tích Thời: “… Tại sao tôi phải giúp cậu hút linh lực?”

“Bởi vì vừa nãy máu của cô đã đánh thức ông đây, thế nên đã ký kết khế ước máu với ông đây rồi. Chỉ khi cô đi bắt ma mới có thể giúp ông đây nâng cao linh lực, để ông đây mau chóng khôi phục!” Tiểu quỷ nheo đôi mắt đen ngòm, nhìn chằm chằm Nguyễn Tích Thời, âm hiểm nói: “Nếu không thì ông đây chỉ đành hút máu của cô thôi!”

Tim Nguyễn Tích Thời run rẩy, ngậm chặt miệng.

Cô không muốn bị hút máu đâu!

Nhưng cô không muốn bị một tiểu quỷ lẽo đẽo theo sau, càng không muốn ngày ngày phải nhìn thấy linh với chả hồn, song cũng chỉ đành dỗ dành tiểu quỷ này đã rồi tính kế sau.

Cô vừa thầm nghĩ vừa bước về phía trước, chợt thấy một người đàn ông mặc áo khoác cưỡi ngựa bước đến: “Cô chính là cô Tích Thời đúng không? Tôi là quản gia của nhà họ Nguyễn, đến đây để đón cô.”

Lúc nói, ông ấy tiện thể liếc nhìn Nguyễn Tích Thời một lượt, thấy cô thon thả, xinh đẹp mơn mởn thì không khỏi thầm cảm thán một câu.

Nhìn qua có vẻ rất yếu ớt, thêm vào vẻ ngoài xinh đẹp như thế này, sau này vào nhà họ Chương khó tránh khỏi bị cô hai có tính khí thất thường bắt nạt.

Ông ấy vừa nghĩ vừa đưa Nguyễn Tích Thời lên xe.

Thành Vân là vùng đất trù phú, bao nhiêu của ngon vật lạ đều tề tựu tại nơi đây, tuy nhiên xe hơi vẫn là thứ gì đó còn mới lạ, muốn mua một chiếc xe không những cần có điều kiện mà còn phải có cả quan hệ.

Ông ngoại của Nguyễn Tích Thời là Nguyễn Hà Sơn đã kinh doanh thuốc lá từ rất lâu, dựa vào đó mà phát tài. Sau này, ông cụ lại thành lập ngân hàng tư nhân Hưng Thịnh. Qua tay ông cụ, ngân hàng này đã làm mưa làm gió một thời, đứng đầu trong giới ngân hàng, ông cụ còn từng được vinh danh là hội trưởng thương hội. Đáng tiếc, sau này ông cụ đột ngột phát bệnh qua đời, ngân hàng tư nhân Hưng Thịnh rơi vào tay đứa con rể ở rể duy nhất là Chương Trấn Giang, từ đó việc làm ăn không tài nào phất lên như năm xưa nữa.

Bây giờ, ngân hàng Hưng Thịnh chỉ thoi thóp, cố gắng chống đỡ nhờ những mối quan hệ cũ mà ông cụ Nguyễn để lại.

Mấy thứ này đều là năm đó Nguyễn Tích Thời tự điều tra ra được.

“Không biết cha có nhớ tôi không nhỉ?” Nguyễn Tích Thời nhẹ giọng nói.

Quản gia dùng ánh mắt thương hại liếc nhìn Nguyễn Tích Thời, an ủi: “Ông chủ cũng từng nhắc đến cô, chẳng phải giờ đã đón cô về rồi sao?”

Nguyễn Tích Thời “Ừm” một tiếng, cúi đầu che đi sự lạnh lẽo trong ánh mắt.

Nếu không phải cô đã từng trải qua cái chết đau đớn khôn nguôi đó, chắc cô sẽ không bao giờ ngờ được sau khi người “cha” tàn nhẫn đó nắm được gia sản nhà họ Nguyễn đã tung tin ra bên ngoài là mẹ cô nhung nhớ cha già thành bệnh, phải về quê tĩnh dưỡng, song thực tế là muốn đuổi người mẹ đang mang thai của cô về quê. Nào ngờ đâu, sau này ông ta còn nhẫn tâm xé xác cả cô con gái ruột này!

Cô sẽ không tin bất cứ ai trong đám người nhà họ Chương đó nữa!

Mọi đau khổ cô phải gánh chịu, cô sẽ hoàn trả cho những kẻ đó từng chút một!

Chiếc xe hơi đi theo con đường lớn của thành Vân, lái đến trước cổng nhà họ Chương.

Nhà họ Chương được xây theo phong cách phương Tây, nhưng căn nhà này vốn phải thuộc về mẹ cô.

Tấm biển bên trên vốn phải viết là biệt thự nhà họ Nguyễn.

Đáng tiếc, ông ngoại mất sớm, để lại mỗi một cô con gái là bà ấy.

Năm đó, khi mẹ cô bị đuổi ra ngoài, nhà họ Chương đã không cho bà ấy một cắc nào.

“Cô Tích Thời, chúng ta vào thôi.” Quản gia nói rồi mở cửa.

Ông ấy đưa Nguyễn Tích Thời vào trong, lúc đi từ vườn đến nhà chính, còn chưa vào hẳn trong nhà đã nghe thấy một giọng nói: “Cô ta mang mệnh thiên sát cô tinh, cô ta đến đâu thì khắc chết người đến đấy, hơn nữa còn khiến gia đình không yên ổn!”