Chấn Kinh! Thiên Kim Giả Là Lão Tổ Huyền Học

Chương 19

Cô gõ cửa, giọng dịu dàng hơn nhiều, "Bà muốn báo thù tôi có thể hiểu, nhưng bà nhìn con trai mình đi, vì sự tồn tại của bà mà cơ thể đối phương ngày càng trở nên yếu ớt, bà thực sự nhẫn tâm sao?"

“Cái gì?” Triệu Đức Minh ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Triệu phu nhân cũng vội vàng chạy tới, "Rốt cuộc đang đuổi theo cái gì vậy?"

"Đuổi theo mẹ ruột của ngài ấy." Đàn Linh Âm gõ nhẹ lên cửa, "Bà ấy ở bên trong."

Lúc này Triệu Đức Minh cũng hiểu ra chuyện gì, giọng run rẩy hỏi: "Ý tiểu sư phụ là ác quỷ đó là mẹ ruột của tôi ư?"

Đàn Linh Âm nhẹ nhàng đáp: "Đúng vậy, nếu không thì anh và vợ đã nằm liệt giường rồi."

Triệu Đức Minh trợn mắt, đập mạnh vào cửa, "Mẹ! Là mẹ sao? Mẹ! Con là Đức Minh đây!"

Đối phương vừa đập cửa vừa gọi, hoàn toàn tin lời Đàn Linh Âm.

Triệu phu nhân rời đi một lát, không biết từ đâu lấy ra một chùm chìa khóa, "Nhanh lên, em tìm được chìa khóa phòng này rồi."

Triệu Đức Minh nhận lấy, định mở cửa nhưng tay run rẩy không thể cắm chìa vào ổ khóa.

Đàn Linh Âm giật lấy chìa khóa, cắm vào và xoay tay nắm, cửa lập tức mở ra.

Cửa mở, luồng khí lạnh bên trong lập tức tràn ra.

Triệu Đức Minh rùng mình, Triệu phu nhân cũng co rúm lại sau lưng chồng.

Đàn Linh Âm bước vào, phòng tối om, đầy khí quỷ.

"Lạnh quá." Triệu phu nhân co ro, do dự không dám vào.

Đàn Linh Âm nói: "Hai người đứng ở cửa chờ là được."

Triệu Đức Minh hỏi: "Tôi cũng không vào được sao?"

"Bà ấy không muốn ngài thấy bộ dạng hiện tại của bà, nên mới dùng khí quỷ đuổi các người." Đàn Linh Âm đã thấy bóng ma đó.

Bóng ma toàn thân đầy sát khí đen, mặt mày méo mó.

Đặc biệt là đôi mắt đen ngòm, tỏa ra quỷ khí màu đen, ai nhìn thấy cũng sẽ bị ám ảnh tâm lý.

Huyền Thanh Đại Sư và Hoắc Cảnh Nghiên cũng đi tới.

Huyền Thanh chen lên trước hai người, "Mau tránh ra, ở đây có sát khí rất mạnh!"

Ông chen lên trước hai người, nhìn vào trong phòng.

Phòng tối om, rèm cửa kín mít, không có chút ánh sáng nào lọt vào.

Nhưng ông mơ hồ cảm nhận được có thứ gì đó ẩn nấp trong góc phòng.

Hoắc Cảnh Nghiên có cảm giác rất nhạy với những thứ bẩn thỉu, luồng sát khí mạnh mẽ này khiến anh không thoải mái.

Anh bước đến sau Huyền Thanh, nói với Đàn Linh Âm: "Bên trong nguy hiểm, để Huyền Thanh Đại Sư giải quyết."

Đàn Linh Âm quay lại cười với anh, "Không cần, với tôi chỉ là chuyện nhỏ."

Huyền Thanh Đại Sư lo lắng nói: "Tôi biết cô muốn tôi tin vào khả năng của cô, nhưng sát khí ở đây rất nặng, cô còn trẻ không đối phó được đâu, mau ra ngoài!"

Đàn Linh Âm mỉm cười, giơ tay, ngón trỏ đặt lên môi: "Suỵt, ngài làm bà ấy sợ rồi."

Khí trong phòng bắt đầu dao động, nhiệt độ cũng dần hạ xuống.

Huyền Thanh nhỏ giọng nói: "Hỏng rồi, thứ đó tức giận rồi."

Ông vội mò tìm bùa và chu sa trên người, một luồng ánh sáng vàng chợt lóe lên trong mắt ông!

Đàn Linh Âm ngón tay cầm một lá bùa, hoa văn linh phù trên bùa đang phát ra ánh sáng vàng.

Huyền Thanh: "!!!"

Đây là chiêu thức gì!?

Đàn Linh Âm nhìn vào góc phòng, giọng lạnh lùng, "Có phải rất khó chịu không?"

Bóng ma phát ra giọng khàn khàn khó nghe: "Đây là thứ gì?"

Khi lá bùa xuất hiện, bà đã đề phòng, rõ ràng không chạm vào nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.



Đàn Linh Âm cười nhẹ nói: "Đây là bùa Thần Quang, bị ánh sáng của nó chiếu vào thì bà sẽ cảm thấy như bị lửa thiêu đốt."

"Lý do tôi không ra tay mạnh với bà là vì tôi nghĩ bà còn có thể cứu."

Nhóm dịch: Nhà YooAhin