Chấn Kinh! Thiên Kim Giả Là Lão Tổ Huyền Học

Chương 13

Ánh mắt Đàn Linh Âm chạm vào ánh mắt Hoắc Cảnh Nghiên, cô vẫy tay.

Hoắc Cảnh Nghiên khẽ gật đầu, quay lại bàn ngồi, "Chuẩn bị bữa sáng đi."

Lý Hành lại nói thêm: "À, trong thông tin điều tra có nhắc đến hôm nay là sinh nhật cô Đàn, có cần chuẩn bị bánh kem không?"

Hoắc Cảnh Nghiên ngẩng đầu nhìn đối phương, "Anh rảnh rỗi lắm à?"

Lý Hành vội che miệng, quay người bước nhanh ra ngoài.

Đàn Linh Âm về phòng tắm rửa, đến phòng khách thấy bàn ăn đầy ắp đồ ăn sáng.

Hoắc Cảnh Nghiên đang xem máy tính bảng, bên cạnh là một tách cà phê.

Cô ngồi xuống bàn, nhét một chiếc há cảo tôm vào miệng, "Hoắc tiên sinh, chúng ta ăn luôn không đợi khách à?"

Hoắc Cảnh Nghiên ngẩng đầu: "Khách?"

Đàn Linh Âm nhai nhanh, nuốt há cảo rồi nói: "Đối phương sắp đến rồi, tìm anh đó."

Hoắc Cảnh Nghiên nhướng mày, ánh mắt đầy thú vị nhìn cô, "Đã biết vậy sao còn ăn trước?"

"Giờ tôi cũng là khách của anh mà." Đàn Linh Âm cười tươi uống một ngụm cháo, "Với lại tôi thật sự đói rồi."

Vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng của Lý Hành.

"Hoắc tổng!"

Anh ta chạy vào, hớn hở nói: "Huyền Thanh Đại Sư đến rồi!"

Đàn Linh Âm quay lại nhìn cửa, thấy một người mặc áo dài màu xanh đậm bước vào.

Ông lão dáng người gầy nhưng không khẳng khiu, da dẻ hồng hào, tóc đen dày được cố định bằng trâm gỗ trên đỉnh đầu.

Khí chất đại sư tỏa ra mạnh mẽ.

Đàn Linh Âm dưới bàn tay bấm đốt ngón tay tính toán nhanh chóng.

Không ngờ lại là một hậu bối có thiên phú của Huyền Môn, không chỉ thích làm việc thiện tích đức, bản thân cũng là người có phúc khí.

Huyền Thanh Đại Sư vừa vào đã thấy cô gái đang nhìn chằm chằm mình.

Khuôn mặt tinh xảo, da trắng mịn, đôi mắt rất có linh khí, không trách ông nhìn cô đầu tiên.

Hoắc Cảnh Nghiên đứng dậy, khẽ gật đầu nói: "Huyền Thanh Đại Sư, đường xa vất vả, mời ngồi."

Huyền Thanh Đại Sư khẽ gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Hoắc Cảnh Nghiên.

Lý Hành lập tức thêm bát đũa, rót trà cho ông.

Huyền Thanh Đại Sư giơ tay, giọng nói già nua nhưng đầy khí lực, "Không vội ăn, trước tiên nói chuyện chính đã."

"Tiểu Nghiên, cô gái mà cậu nói, chính là người này sao?"

Hoắc Cảnh Nghiên khẽ gật đầu, nhìn về phía Đàn Linh Âm đang mải mê ăn, "Đúng vậy, hơn nữa cô ấy cũng là huyền sư."

Đàn Linh Âm vẫn tự nhiên ăn uống, không nói gì.

Huyền Thanh nghi hoặc: "Ồ? Huyền sư trẻ tuổi như vậy sao?"

Ông thấy thú vị, lập tức nhìn chằm chằm Đàn Linh Âm quan sát, bắt đầu bấm đốt ngón tay tính toán.

Tay ông đặt trên đùi không ngừng bấm đốt ngón tay, biểu cảm trên mặt ngày càng nghiêm trọng.

Hoắc Cảnh Nghiên chú ý thấy mồ hôi trên trán ông, lập tức cảnh giác nhưng không lên tiếng làm phiền.

Trước khi Huyền Thanh Đại Sư nói, anh cũng sẽ không ngắt lời.

Ngược lại, Đàn Linh Âm bên kia vẫn ung dung uống cháo, thỉnh thoảng còn tỏ vẻ thưởng thức món ăn.

Thần thái quá mức thoải mái.

Cùng là huyền sư, cô đang bị tiền bối quan sát tính toán, vậy mà không chút tò mò?

"Wow! No quá!"

Đàn Linh Âm rút khăn giấy lau miệng, vui vẻ nói: "Hoắc tổng, cảm ơn đã chiêu đãi, đây là lần đầu tiên tôi được ăn bữa sáng ngon như vậy."

Trước đây ở nhà họ Đàn, buổi sáng cô chỉ ăn vài lát bánh mì khô rồi bị đưa đến trường, may mà trường quý tộc có bữa trưa, nếu không cô sẽ càng gầy gò hơn.

"Không đúng!" Huyền Thanh Đại Sư đột nhiên đứng dậy, mắt nhìn chằm chằm Đàn Linh Âm, "Cô đang nói dối! Cô không thể nào lớn như vậy được!"

Ông đã tính ra!



Từ tướng mạo có thể tính ra, cô gái trước mắt đã bị người khác đánh cắp dương thọ, lẽ ra năm 5 tuổi cô đã phải chết rồi!

"Cô gái này rốt cuộc là ai?"

Nhóm dịch: Nhà YooAhin