Trong mơ, một người đàn ông có thân hình tuyệt vời ôm cô ta và hôn cô ta. Dù không nhìn rõ mặt nhưng cô ta cảm thấy người đàn ông rất đẹp trai.
"Ôi, nếu gặp được người đàn ông đẹp trai như vậy thì tốt biết mấy!" Cô ta che mặt thì thầm, đầy mong đợi.
Trong bữa ăn sáng, Liễu Vân liên tục nói với Đàn Nhã Nguyệt về những quy tắc của trường quý tộc, lo lắng rằng cô ta sẽ không quen.
Đàn Nhã Nguyệt đột nhiên hỏi: "Mẹ ơi, chuyện tối qua thế nào rồi?"
Liễu Vân vội đặt đũa xuống, "Con không nhắc thì mẹ cũng quên mất."
Bà ta gọi một cuộc điện thoại, hỏi: "Chuyện thế nào rồi?"
"Đâm bay rồi à?"
"Chết chưa?"
Liễu Vân nghe câu trả lời từ đầu dây bên kia, nhíu mày nói: "Tôi biết rồi. Anh đi bệnh viện xem có ai bị tai nạn giao thông không."
Thấy bà ta cúp máy, Đàn Nhã Nguyệt vội hỏi: "Sao rồi mẹ? Không chết thì cũng bị thương nặng chứ?"
Liễu Vân khẽ lắc đầu: "Lúc đó có nhân chứng. Hắn không muốn bị bắt nên sau khi đâm con bé đó đã bỏ chạy. Mẹ bảo hắn đi bệnh viện xem xét tình hình, chắc sẽ sớm có kết quả thôi."
Sau bữa ăn, điện thoại của Liễu Vân reo lên.
Nghe xong, mặt bà ta tối sầm lại.
"Chết tiệt! Con bé đó vẫn còn sống sao!"
"Thật xui xẻo!"
Đàn Nhã Nguyệt mắt tối sầm, ấm ức nói: "Vậy chẳng phải sau này con phải học cùng trường với cô ta sao? Con không muốn đâu!"
Một người là con nuôi, một người là con ruột.
Chắc chắn sẽ bị người ta so sánh.
Cô ta không muốn bị Đàn Linh Âm vượt mặt!
Liễu Vân hừ lạnh: "Nó mơ đi! Hôm nay đến trường mẹ sẽ bảo hiệu trưởng đuổi học nó!"
"Tiền học phí đã đóng, coi như là để giải xui cho con."
"Đừng khóc, đừng khóc, mẹ tuyệt đối sẽ không để con phải chịu ấm ức nữa." Bà ta nhẹ nhàng an ủi con gái, lòng đau như cắt.
Ở biệt thự xa xôi, Đàn Linh Âm sáng sớm đã hắt xì vài cái.
Cô xoa xoa mũi, không cần nghĩ cũng biết ai đang chửi mình.
Sau khi hoàn thành bài tập Thái Cực Quyền, cô lau mồ hôi trên trán.
Cảm giác khi Huyền Linh Cốt khai mở thật khác biệt!
Trước đây cô tập Thái Cực chỉ để rèn luyện sức khỏe, nhưng bây giờ tập Thái Cực có thể nuôi dưỡng huyền khí trong cơ thể, làm cho Huyền Linh Cốt mạnh hơn.
Hoắc Cảnh Nghiên đứng bên cửa sổ, nhìn bóng dáng mảnh mai đó.
Động tác Thái Cực chuẩn mực, toàn thân còn toát ra linh khí.
Rất giống với khi Huyền Thanh Đại Sư tập Thái Cực.
Có thể thấy cô không phải người bình thường.
Lý Hành bước tới, nhìn vào điện thoại đọc: "Hoắc tổng, đã điều tra rõ, nhà họ Đàn thực sự có một cô con gái tên Đàn Linh Âm, đang học tại trường trung học quý tộc ở Nam Thành."
"Nhưng tối qua nhà họ Đàn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nhỏ, người tham dự nói nhà họ Đàn đã tìm lại con gái ruột, tên là Đàn Nhã Nguyệt, hôm qua là sinh nhật mười tám tuổi của cô ấy."
"Đây là ảnh của hai người, anh xem qua đi."
Hoắc Cảnh Nghiên nhìn hai bức ảnh trên màn hình, nhận ra Đàn Linh Âm.
Đúng là cô con nuôi bị đuổi ra khỏi nhà.
Anh trầm giọng hỏi: "Nhà họ Đàn có người của Huyền Môn không?"
"Không, theo điều tra của chúng tôi, nhà họ Đàn làm kinh doanh, có thể đã kết giao với một số huyền sư, nhưng nhà họ Đàn không có người của Huyền Môn."
Lý Hành phân tích: "Cô Đàn biết xem bói, có phải đã học từ một đại sư nào đó không?"
Hoắc Cảnh Nghiên chậm rãi nói: "Chỉ có thể là như vậy, nếu không thì một học sinh làm sao biết được những điều này."
Trong lúc nói chuyện, cô gái trong sân quay người lại.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin