Dụ Thành Châu nghĩ về những quyển sách trong phòng Dụ An An, lại kết hợp với lời bác sĩ nói, trong lòng càng thêm buồn bã.
Dù ông và Bạch Ngữ đều rất bận, không có nhiều thời gian ở bên con, nhưng trong nhà luôn đầy đủ các loại sách tranh, sách minh họa, sách nhận biết. Người giúp việc cũng thường xuyên đọc sách cho Dụ An An nghe. Vậy mà cậu bé chưa bao giờ tự mình chủ động xem những quyển sách ấy. Ngược lại, cậu rất thích lục lọi sách trong thư phòng của Dụ Dung và của ông.
Ngay cả khi Dụ An An luôn lật sách bằng cùng một ngôn ngữ, ông vẫn có thể tự an ủi rằng có lẽ cậu bé quan tâm đến hình ảnh hoặc ký tự của ngôn ngữ đó. Nhưng những quyển sách mà Dụ An An chọn luôn khác nhau về ngôn ngữ và lĩnh vực. Hôm nay là tiếng Tây Ban Nha về thiên văn, ngày mai là tiếng Anh về lịch sử, hôm sau nữa là tiếng Đức về vật lý. Một đứa trẻ nghịch ngợm đến mấy cũng không thể quan tâm đến đủ thứ như vậy được.
Có vẻ như đối với Dụ An An, lật sách thật sự chỉ là "lật sách". Cậu bé đơn giản chỉ thích động tác này, thích tiếng sột soạt của những trang sách khi được lật. Ngoài lý do đó, Dụ Thành Châu không thể nghĩ ra điều gì khác.
Cậu bé lật sách quá nhanh. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi ông ngồi cạnh, Dụ An An đã lật hơn ba mươi trang: "xem xong" chương đầu tiên của quyển sách mà ông dự định để các nghiên cứu sinh của mình nghiên cứu trong một tuần.
Chỉ nghĩ đến điều này thôi, Dụ Thành Châu đã không dám tưởng tượng cảnh An An ở nhà một mình thường ngày. Nếu cậu cứ ở trong phòng lật sách cả ngày, một đứa trẻ nhỏ như vậy sau này làm sao hòa nhập với xã hội?
Nghĩ đến đây, Dụ Thành Châu càng quyết tâm đưa Dụ An An tham gia chương trình thực tế dành cho trẻ nhỏ.
"An An có muốn chơi với các bạn nhỏ không? Ở nhà một mình con không thấy chán à?" Ông dịu dàng hỏi.
"An An không ở một mình mà, An An còn có Nhu Nhu nữa!" Dụ An An hôn lên chú thỏ bông yêu quý trong tay. "Khi ba mẹ không có nhà, Nhu Nhu luôn ở bên An An mà!"
"Vậy nếu có thêm nhiều bạn nhỏ chơi với An An thì sao?" Ông tiếp tục dỗ dành.
Dụ An An cau mày suy nghĩ một lát, rồi hỏi: "Vậy... vậy có sách không ạ? Nếu các bạn nhỏ chịu đọc sách với An An, thì An An cũng được ạ."
Trong nhận thức của Dụ An An, những bạn nhỏ ngốc nghếch kia chẳng thể hiểu được sách mà cậu yêu thích. Nhưng ba nói thế, biết đâu sẽ có một vài bạn thông minh thì sao?
Hiển nhiên, Dụ Thành Châu và Dụ An An không cùng chung suy nghĩ. Ông nghiêm túc nhớ lại những chi tiết mà mình đã tìm hiểu trong chương trình thực tế cho trẻ em mấy ngày nay. Đúng là có không ít hoạt động đọc sách và kể chuyện với trẻ nhỏ. Nếu có bạn bè cùng tham gia, có lẽ An An sẽ thích đọc sách tranh hơn chăng?
Vì vậy, ông nói với con trai nhỏ: "Nếu An An đồng ý, ngày mai ba sẽ dẫn con đi gặp rất nhiều bạn mới nhé? Những bạn nhỏ ấy cũng rất thích đọc sách. An An dễ thương như vậy, chắc chắn các bạn sẽ thích con."
Nhớ lại những bạn nhỏ ở trường mẫu giáo chẳng thích sách gì cả, Dụ An An liếc ba mình đầy nghi ngờ. Nhưng ba là nhà khoa học thiên tài số một thế giới cơ mà! Nhà khoa học thiên tài nói chắc là đúng nhỉ?
Trong nhận thức hạn hẹp của Dụ An An, cậu nghĩ rằng nếu ba đã nói vậy, chắc trên thế giới thật sự có những bạn nhỏ thích đọc sách chứ?
"Vậy ba phải giữ lời đó nha!" Cậu bé lại giơ ngón tay út ra trước mặt ba. "Móc ngoéo nhé, một trăm năm không được thay đổi! Ba phải dẫn An An đi gặp những bạn thích đọc sách!"
Nhìn cậu con trai ngoan ngoãn mềm mại và ngây thơ của mình, Dụ Thành Châu bỗng nhiên cảm thấy có chút tội lỗi. Dụ An An hoàn toàn không biết tình trạng đặc biệt của mình, cũng không biết sau khi tham gia chương trình này có thể cải thiện được chút nào không. Nếu những đứa trẻ khác cũng giống như ở trường mẫu giáo, xa lánh An An vì cách nói chuyện của nó, thì An An biết phải làm sao đây?
Do dự một lát, Dụ Thành Châu gọi điện thoại cho người bạn cũ của mình, Kỳ Chi Viễn.
Nếu ông nhớ không nhầm, Kỳ Chi Viễn cũng có một cậu con trai, năm nay vừa tròn mười tuổi.
Ông đã nghe nói từ phía tổ chương trình của Bạch Ngữ rằng có một gia đình dự định tham gia nhưng gặp sự cố nên rút lui, hiện tại còn một suất trống và vẫn chưa tìm được người thay thế. Nếu có thể mời người bạn thân mang theo con trai cùng tham gia chương trình, ít nhất An An sẽ không phải lúc nào cũng cô đơn một mình.