Bé Con Thiên Tài Tham Gia Chương Trình Thực Tế Được Cả Nhà Yêu Thương

Chương 5

Dù vậy, Dụ Thành Châu, người bận rộn đến mức khó mà gặp mặt, luôn yêu thương các con hết mực, nhất là đứa út. Con đã muốn, thì chẳng cần nghiên cứu sinh làm gì nữa.

Ông vươn tay lấy cuốn sách xuống, đưa vào tay Dụ An An. Sau đó, ông khẽ gõ nhẹ vào chiếc mũi nhỏ ửng đỏ vì khóc, bật cười hỏi:

"Tại sao An An muốn cuốn sách này?"

"Tại sao muốn sách này?" Đôi mắt to tròn ngơ ngác chớp chớp, cậu suy nghĩ mãi mà vẫn không biết tại sao mình muốn tìm cuốn sách đó!

"Thì là… An An thích nó!" Cậu nghĩ một hồi, cuối cùng trả lời.

"Ồ? An An thích cái gì?" Dụ Thành Châu nhướn mày. Cuốn sách chuyên sâu như vậy, dù dịch sang tiếng Trung, cậu cũng không thể hiểu được, làm sao lại thích được?

"An An nghĩ ra rồi!" Cậu cúi đầu suy nghĩ thêm, cuối cùng cũng bật ra một đáp án. Đôi mắt long lanh sáng lên, hào hứng nói:

"An An thích màu này! Màu xanh này đẹp lắm, đẹp cực kỳ luôn!"

Cả nhà họ Dụ đều biết, khi rảnh rỗi, Dụ An An thích lật sách. Cậu lật đủ loại sách, đủ ngôn ngữ, đủ chủ đề. Động tác lật sách của cậu nhanh đến mức tạo thành tàn ảnh. Dù là thiên tài đọc một lúc mười dòng chữ, cũng không kịp đọc nội dung sách cậu bé lật, chứ đừng nói gì hiểu nội dung.

Tuy vậy, dù An An có những sở thích kỳ lạ mà họ không thể hiểu nổi, nhưng cậu vẫn là bảo bối được cả nhà cưng chiều nhất. Tuy không xuất sắc như các anh chị khác, nhưng chỉ cần cậu vui vẻ lớn lên là đủ rồi.

Vậy nên khi nghe câu trả lời này, Dụ Thành Châu cũng hiểu ngay. Hóa ra, cậu "chấm" cuốn sách này vì thích màu sắc của nó.

"Được rồi, nếu An An thích thì mang về đi." Ông xoa nhẹ mái tóc xoăn mềm mại của con trai, dịu dàng dặn dò:

"Nhưng cuốn sách này rất nặng, lúc lật sách phải cẩn thận, đừng để rơi vào người, có biết không?"

"Hay quá!" Cậu bé vui mừng đến mức mắt cười híp lại. Cậu dùng một tay ôm chặt cuốn sách nặng trịch và con thỏ Nhu Nhu yêu quý, tay còn lại quàng qua cổ ba, áp đôi môi nhỏ ướŧ áŧ lên má ông, để lại một nụ hôn ướt nhẹp.

"Ba là tuyệt nhất luôn!"

"Ba bế con về phòng nhé, tối nay ba sẽ ngủ cùng con." Dù được con trai thơm một cái ngọt ngào, lòng của Dụ Thành Châu mềm nhũn, nhưng nghĩ đến sáng mai tổ chương trình sẽ đến nhà ghi hình, ông lại không khỏi lo lắng. Tiểu bảo bối nhà mình, cái gì cũng tốt, chỉ là không được thông minh lắm. Nếu vẫn không hòa nhập được với các bạn nhỏ khác thì phải làm sao đây?

Chương 2

Dụ Thành Châu dự định sau khi bế Dụ An An về phòng ngủ sẽ chơi với con một lát rồi mới đi làm việc. Ông đặt con trai xuống chiếc thảm lông mềm mại, xoa nhẹ mái tóc xoăn mềm mại của cậu bé: "An An, buổi tối ba kể chuyện cho con nhé?"

"Vâng ạ!" Dụ An An vừa phấn khích lật quyển sách mới nhận được, vừa đáp lời ba. "An An thích nghe kể chuyện nhất luôn!"

Thế nhưng, nụ cười trên mặt cậu bé chỉ giữ được trong chốc lát. Dụ An An bĩu môi, lẩm bẩm: "Nhưng trong truyện có rất nhiều quái vật, An An không thích quái vật đâu. Quái vật đáng sợ lắm!"

Dụ Thành Châu bất lực hôn lên trán con trai, dịu dàng dỗ dành: "Không sao đâu, An An. Tối nay có ba ngủ cùng con mà."

Dụ Thành Châu không hiểu nổi, tại sao hai đứa con lớn, Dụ Dung và Bạch Lâm Uyên, lúc nhỏ đã rất độc lập. Đừng nói đến năm tuổi, ngay cả khi chỉ ba tuổi, chúng đã không tin vào truyện cổ tích, là những người vô thần chính hiệu. Chúng cũng không thích nghe ba mẹ kể chuyện. Vậy mà tiểu bảo bối lại ngây thơ tin vào mọi thứ, hết lần này đến lần khác bị quái vật trong truyện làm cho khóc nhè, nhưng vẫn thích nghe ba mẹ kể chuyện.

"Vâng ạ! Ba là tuyệt nhất luôn!" Cậu bé mau quên giận dỗi, nghe ba an ủi xong liền vui vẻ ôm chặt chú thỏ bông yêu thích, hăng hái lật từng trang sách.

Dụ An An lật sách với tốc độ rất nhanh. Dù Dụ Thành Châu ngồi ngay bên cạnh cũng khó có thể nhìn rõ chữ trên những trang sách cậu bé lật qua.

Dụ Thành Châu nhìn con trai nhỏ đang chăm chú, trong lòng đầy lo lắng.

Dù con trai ông lật một quyển sách tranh thông thường với tốc độ ấy, ông cũng sẽ cảm thấy con mình rất bình thường. Nhưng quyển sách trong tay Dụ An An lại là bản gốc tiếng Đức, hơn nữa còn chẳng có một bức hình minh họa nào. Ông thật sự không hiểu cậu bé có thể xem gì trong đó.

Nhớ lại lời của bác sĩ nhi: "Nếu đứa trẻ có thể quan tâm đến một số hình ảnh có ý nghĩa thì chứng tỏ tình trạng của trẻ cũng không tệ lắm. Khả năng tập trung và hiểu biết vẫn trong phạm vi bình thường. Chỉ cần hướng dẫn đúng cách, trẻ vẫn có thể theo kịp bạn bè cùng trang lứa."