[Lời nhắc nhở yêu thương dành cho kí chủ, khi thực hiện nhiệm vụ giả làm nhân vật khác, nhớ đừng để lộ thân phận phản diện trước mặt nam chính nhé~]
Tiểu Viên lên tiếng nhắc nhở: [Nếu không sẽ làm cốt truyện bị lệch, khiến thế giới nhỏ này trở nên không ổn định, lúc đó, ngài sẽ không có đường thoát đâu~]
Ninh Kha lấy lại tinh thần, không nhịn được mà khẽ mỉm cười, nghĩ thầm trong lòng, giọng của hệ thống này nghe có vẻ dịu dàng, nhưng mỗi câu nói đều ẩn chứa đe dọa, quả thật đủ để khiến người ta sợ hãi.
Ninh Kha đáp lại bằng ý thức: [Ta hiểu rồi, không phải là phải sửa lại các lỗ hổng mà em gái ta viết trong truyện sao? Cụ thể là ta sẽ sắm vai thành các nhân vật khác nhau, không để lộ thân phận thật để mọi chuyện diễn ra hợp lý.]
[Trời ạ, năng lực lý giải của kí chủ rất tuyệt nha.]
Ninh Kha thở dài ngao ngán: [Đợi ta quay về, ta nhất định sẽ không để em gái viết tiểu thuyết linh tinh nữa, rõ ràng là hố do em gái đào ra, thế mà ta lại là người đi lấp, thực sự là người anh bị hố.]
"Hồi bẩm tôn chủ, Lưu Vân tông ngoại trừ người này đã không còn người sống."
Nghe được thanh âm sau lưng, Ninh Kha lập tức nhập vai, dùng chiếc quạt che đi vẻ mặt căm tức, rồi một giây sau, y chuyển sang nụ cười quyến rũ quen thuộc của phản diện trong truyện.
Ninh Kha giả vờ hờ hững quay lại: "Hửm?"
Giọng nói trầm thấp, pha chút uể oải.
Tên thuộc hạ yêu tộc hơi cứng người lại, mặt không biểu cảm nhưng vẫn đỏ ửng lên, vội vàng cúi đầu hỏi: "Thuộc hạ muốn hỏi tôn chủ, người dự định xử lý thằng nhóc Lâu gia này thế nào?"
Ninh Kha cụp mắt nhìn vào đống máu thịt mơ hồ dưới đất.
Trong lòng y bỗng chột dạ, vội vàng hỏi Tiểu Viên: [Đó là nam chính à?]
[Đúng vậy.]
Ninh Kha: … Bây giờ ta mới hiểu tại sao nam chính lại ghét ta đến thế.
Chỉ thấy Lâu Vân Tiêu trong bộ y phục trắng giờ đã nhuốm đầy máu, nằm gục dưới đất, sau lưng mấy vết thương da tróc thịt bong bốc lên hắc khí, bụng bị moi mất nội đan và nghiền nát, toàn bộ tu vi từng kiêu ngạo giờ không còn sót lại gì. Khuôn mặt anh tuấn vốn nên hăng hái giờ trở nên tái nhợt và mờ mịt, đôi mắt mở to nhưng không có thần thái, sau khi mất đi ánh sáng, chúng chẳng còn phản chiếu hình ảnh gì nữa.
Có lẽ khi viết truyện tác giả cũng không tưởng tượng được thế giới mình viết sẽ là một thế giới chân thực.
Và Ninh Kha cũng vậy, chỉ khi thực sự trải qua, y mới cảm nhận được sự tàn khốc mà nam chính phải chịu đựng.
Ban đầu chỉ là muốn sống sót nên y mới đồng ý thực hiện nhiệm vụ của hệ thống, nhưng giờ đây, y thật sự cảm thấy có lỗi và thương xót cho nam chính.
"Yêu nghiệt Ninh Kha..." Lâu Vân Tiêu với ngón tay dính đầy máu siết chặt đá dưới mặt đất, không để ý đến việc móng tay bị gãy, ho khan rồi nhổ ra một ngụm máu, gằn giọng nói: "Tốt nhất là bây giờ gϊếŧ ta..."
"Không thì, chỉ cần ta còn một hơi thở, nhất định sẽ không tha cho ngươi."
Người thiếu niên nói lời ác độc, nhưng huyết lệ lại chảy dài, đó là nỗi căm phẫn với số phận, tức giận với sự nhục nhã hôm nay. Dù sao tuổi cũng còn trẻ, hắn không thể giấu được cảm xúc, toàn thân gần như phát cuồng, đấm thùm thụp vào đá, cắn chặt răng mà không thể kiểm soát cơ thể run rẩy.
"Vô lễ! Dám nói chuyện như vậy với tôn chủ. Ngươi cho mình là ai?" Chưa kịp để Ninh Kha lên tiếng, một nữ thuộc hạ cuồng nhiệt của Ninh Kha đã nổi giận thay y, bay lên đá văng Lâu Vân Tiêu xuống vách núi.
Ninh Kha: ????
"Á..."
Nữ thuộc hạ cũng ngẩn người, vội vàng nói: "Xin lỗi tôn chủ, thuộc hạ không cố ý."
Ninh Kha ngây người một chút, nhớ ra dưới vách núi chính là Ma Uyên, nơi Lâu Vân Tiêu sẽ rơi xuống và bắt đầu con đường tu luyện Đạo Ma đồng tu. Y chỉ có thể cười khổ, trả lời: "Lần sau đừng tự ý hành động. Tuy nhiên, với thân thể này của hắn nếu rơi xuống thì cũng khó mà sống sót, không cần phải lo."
"Thưa tôn chủ, người của Kiếm Tông và Phật Môn sắp đến rồi."
"Ừ." Ninh Kha vẫy quạt: "Các ngươi đi trước đi, ta ở lại làm chút chuyện."
Thuộc hạ kia tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không hỏi thêm, suất lĩnh Yêu tộc rời đi, không biết rằng ngay khi họ khuất bóng, mỹ nhân tôn chủ ngày thường *vân đạm phong khinh của bọn họ đã vội vã nhảy xuống vách núi.
*Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
Ninh Kha nhắm thẳng đến nơi Lâu Vân Tiêu vừa bị đá văng xuống.
Không quên làm theo hướng dẫn của hệ thống, giữa không trung, y nhanh chóng biến hình thành tiên nữ tỷ tỷ, tạo ra lớp trang điểm trong sáng, che giấu hoàn toàn khí tức hồ yêu của mình.
Đừng nói là Lâu Vân Tiêu một kẻ tu vi đã bị tàn phá và mù lòa, ngay cả những cao thủ của Phật Môn và Kiếm Tông cũng khó mà nhận ra người này là Ninh Kha.
Ma Uyên trong cốt truyện không phải là một nơi cố định dưới vách núi này, mà là một nơi ngẫu nhiên xuất hiện. May mắn là hôm nay nó có một cổng dịch chuyển, kéo cả Lâu Vân Tiêu và Ninh Kha vào.
Khi người của Kiếm Tông và Phật Môn xuống cứu Lâu Vân Tiêu, họ chỉ nhìn thấy một vách núi bình thường, không hề thấy bóng dáng ai.
Một người đàn ông trung niên mặc áo vải giản dị, sắc mặt nghiêm nghị, lưng đeo kiếm dài, nhìn xuống vách núi nhấp nhô, nghi hoặc nói: "Yêu tộc thường xuyên có xung đột với Nhân tộc nhưng cũng không đến mức tùy tiện diệt tộc. Hành động tiêu diệt Lưu Vân Tông hôm nay của Ninh Kha ngược lại có chút không hợp với lẽ thường."
Lão hòa thượng tóc bạc, râu dài, tay cầm pháp trượng bên cạnh, quát: "Tên yêu nghiệt này tính tình luôn kỳ quái, sau khi trở thành Yêu Tôn lại càng phóng túng, gϊếŧ người chỉ vì sở thích, có cái gì mà y không dám?"
Người đàn ông trung niên gạt bỏ nghi ngờ trong lòng, trả lời: "Dù sao, trước hết phải tìm được đứa bé Lâu gia, đèn sinh mệnh của nó vẫn chưa tắt, hẳn là vẫn còn sống."
Câu chuyện chia làm hai mối.
Ninh Kha vừa nhắm mắt lại, mở mắt ra, đã thấy một vầng trăng đỏ tươi treo trên bầu trời đầy mây đen.
Xung quanh là những dãy núi cao vυ't, đá sắc nhọn, một con suối đen ngòm chảy qua chân y, khi con suối chảy qua bên người, bất ngờ có hàng chục bàn tay hình thành từ sương mù đen lao vυ't ra từ mặt nước, nhắm thẳng vào mặt y.
"Chết tiệt! Cái quái gì vậy?!"
Có lẽ là phản xạ cơ thể, Ninh Kha vừa đưa tay ra, một luồng hồ hỏa màu xanh lam bất ngờ xuất hiện trong lòng bàn tay. Vừa chạm vào những bàn tay đen kia, liền phát ra âm thanh ăn mòn chói tai kèm theo tiếng hét rít the thé khiến người nghe phải nghiến răng khó chịu.
Tiểu Viên tận tâm giải thích: [Thưa kí chủ, đây là Ma Hồn Hà. Bất kể là Yêu tộc hay Nhân tộc, chỉ cần dính phải Ma Hồn thì sẽ bị ăn mòn từ trong ra ngoài. Nhưng hồ hỏa bản mệnh của ngài trời sinh có khả năng khắc chế chúng. Còn Lâu Vân Tiêu thì không may mắn được như ngài.]
Lâu Vân Tiêu?
À đúng rồi! Ninh Kha bừng tỉnh, lập tức hỏi Tiểu Viên: [Lâu Vân Tiêu rơi xuống chỗ nào rồi?]
[Hắn đang ở đáy con sông này.]
Ninh Kha: ???!!! Sao không nói sớm!