Xoạt!!
Nước lạnh như băng tạt thẳng vào mặt, cái lạnh thấm vào tận xương tủy, len lỏi vào từng vết thương da tróc thịt bong, tràn vào mũi, chui vào khí quản, khiến người vừa ngất xỉu lập tức ho sặc sụa mà tỉnh lại.
"Chút nữa tông chủ sẽ tới đây, tên yêu nghiệt nhà ngươi tỉnh táo lại cho ta."
"Đừng có giả chết ở đây."
Tai Ninh Kha ù đi. Mỗi lần hít một hơi l*иg ngực bị vết thương xuyên qua gần như chí mạng lại đau nhói, đau đến mức tưởng chừng như có thể ngất thêm lần nữa.
Chớp chớp đôi mắt dường như bị suy giảm thị lực, cuối cùng Ninh Kha cũng nhìn rõ người trước mặt đang mặc cổ phục, bên hông đeo kiếm. Lại liếc nhìn xung quanh, nơi đây hiển nhiên là một ngục tối kiểu cổ đại, Ninh Kha chợt tỉnh táo.
Quào!!
Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?
Không phải vừa nãy y còn đang nằm ngủ ngon lành trong căn phòng trọ ấm cúng của mình sao? Sao tự dưng lại lăn đến nơi này?
Đang lúc Ninh Kha còn ngơ ngác không hiểu chuyện, ngoài cửa lao vang lên tiếng động. Sau khi nghe thấy đám đệ tử ©υиɠ kính hô tông chủ, có một người đã bước vào ngục tối.
Một đôi giày gấm thêu mây bạc xuất hiện trong tầm mắt Ninh Kha.
Ngẩng đầu nhìn lên, Ninh Kha thấy người vừa đến có dáng người cao ráo. Dù bị che phủ bởi lớp lớp cổ phục hoa lệ vẫn dễ dàng nhận ra thân hình vai rộng eo thon, chân dài tuyệt phẩm, chẳng khác nào một giá treo quần áo sống động.
Lại nhìn lên khuôn mặt kia, tóc búi gọn dưới ngọc quan, chân mày sắc nét, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đen sâu thẳm và đôi môi mỏng màu hồng nhạt. Nếu không phải khí chất toàn thân lạnh lẽo đến mức đủ để đóng băng người khác, Ninh Kha dám chắc em gái mình nhìn thấy sẽ lập tức lao tới đè người này xuống đất mà gào lên: “Anh ơi, để em sinh con cho anh."
Chỉ là... cái vệt ma văn kéo dài từ đuôi mắt trái đến tóc mai của hắn, sao trông lại quen mắt đến thế nhỉ?
Hình như y đã thấy ở đâu rồi?
Không đợi Ninh Kha suy nghĩ thêm, anh chàng đẹp trai đã lên tiếng.
“Yêu nghiệt Ninh Kha, trăm năm trước ngươi phá hư kết giới, dẫn dắt yêu tộc tàn phá Lưu Vân Tông, gϊếŧ chóc vô số, tiêu diệt cả gia tộc ta, moi nội đan, cướp đôi mắt của ta, thù này không đội trời chung, hôm nay ta nhất định phải lột da rút gân ngươi, để an ủi ngàn vạn vong linh đã chết oan uổng!”
Yêu nghiệt? Lưu Vân Tông? Moi nội đan?
Ninh Kha: !!!!!!!
Chết tiệt!
Lúc này Ninh Kha mới nhận ra mình đã xuyên không.
Thật may mắn là y không chết mà lại xuyên đến cuốn tiểu thuyết em gái của y đã viết.
Em gái Ninh Kha là một tác giả tiểu thuyết mạng, cô bé thích sáng tác và người đầu tiên đọc truyện luôn là anh trai mình. Cô bé còn thường xuyên tạo ra các nhân vật trong truyện dành cho anh trai.
Trong cuốn tiểu thuyết tên là Vấn Thiên Đạo, nhân vật của Ninh Kha là một kẻ phản diện vô cùng mạnh mẽ, giai đoạn trước dù làm khùng làm điên thế nào cũng sẽ không chết, y đã đem tất cả mọi người đùa bỡn trong lòng bàn tay, thật sự sảng khoái.
Ngược lại, nam chính Lâu Vân Tiêu thì hoàn toàn bi thảm.
Bị diệt môn, bị moi nội đan, bị mù mắt, bị vũ nhục, từ thiên tài rơi xuống thành phế vật, từng bước từng bước đánh quái thăng cấp trưởng thành, trải qua vô vàn gian nan, nhẫn nhục chịu đựng hơn nửa quyển sách mới tu luyện đến trình độ có thể đánh bại Ninh Kha.
Nhưng ngay khi Lâu Vân Tiêu bắt được Ninh Kha, đâm một nhát kiếm vào người y rồi nhốt vào ngục, chuẩn bị bắt đầu tra tấn Ninh Kha, thì em gái y lại cảm thấy không thể đối xử với anh trai mình như vậy, và quyết định bỏ dở không viết nữa.
Ninh Kha cảm thấy rất an ủi, nghĩ rằng em gái đối xử tốt với mình.
Để mình thoải mái chút rồi thôi không viết nữa.
Nhưng Ninh Kha không ngờ rằng...
Mình lại xuyên đến ngay khoảnh khắc cuối cùng mà em gái quyết định không viết nữa!!!
Y chưa kịp tận hưởng cảm giác làm mưa làm gió thì đã phải đối diện với lửa giận ngập trời của Lâu Vân Tiêu.
Phải biết rằng, nếu thế giới trong truyện đã có thể chiếu rọi vào thực tại, y nhất định không để cho em gái tạo ra nhân vật cho mình nữa.
Giờ phải làm sao đây?
“Vì sao lại run sợ?” Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, chưa đợi Ninh Kha cảm nhận, một lực mạnh mẽ đã xiết cổ y, đập mạnh đầu y vào tường đá.
Ninh Kha đau đến cả người run rẩy, há miệng cố gắng hít thở, cảm nhận được Lâu Vân Tiêu đang tới gần, lạnh giọng trào phúng y: "Thì ra loại yêu nghiệt vô tâm vô tình như ngươi cũng biết sợ sao?"
“Ư… ư… ư…”
Y sợ chứ! Y sợ chết khϊếp rồi!
Mà cái tên này hỏi y cũng phải cho y nói chứ. Nếu y bị bóp cổ chết rồi thì trả lời làm sao?
Trên người Ninh Kha có trận pháp cấm chế, y không thể động đậy, sức mạnh của Lâu Vân Tiêu áp chế y rất mạnh, cảm giác ngạt thở liên tục tấn công não bộ Ninh Kha.
Ngay khi Ninh Kha nghĩ rằng mới xuyên đến mà đã phải nhận cơm hộp thì một âm thanh vang lên trong ý thức của y.
[Kiểm tra đo lường linh hồn kí chủ, sửa chữa cốt truyện, hệ thống liên kết thành công, 3, 2, 1.]
[Hệ thống liên kết thành công.]
[Hệ thống Tiểu Viên sẽ tận tâm phục vụ ngài.]
Hệ thống?
Hai mắt Ninh Kha sáng ngời, không chút do dự, y lập tức dùng ý thức kêu lên: [Tiểu Viên cứu ta, ta chưa muốn chết, ta muốn về nhà.]
[Ai ya, thật sự là lần đầu tiên gặp một kí chủ chủ động như vậy.] Tiểu Viên ngạc nhiên và cảm thấy vui vẻ: [Ta có thể tưởng tượng được sự hợp tác của chúng ta sẽ rất vui vẻ, bây giờ ta sẽ giải thích nhiệm vụ lần này cho ngài. Đầu tiên, chúng ta cần...]
Ninh Kha vừa nghe thấy đã biết nàng chuẩn bị nói một tràng dài, đầu y như muốn nổ tung, tức đến mức muốn phun máu.
Ninh Kha nhanh chóng kêu lên: [Đừng nói nữa, cứu ta trước đã.]
[Ồ ồ được rồi, nhìn bộ dáng thiếu tinh tế của ta này, nếu sư phụ ta nhìn thấy chắc chắn sẽ mắng ta.]
Ninh Kha gần như đã không thở nổi, mắt bắt đầu trắng dã, cuối cùng mới nghe được Tiểu Viên đi vào trọng điểm.
[Hiện tại sẽ quay ngược thời gian lần thứ nhất, kí chủ chỉ cần xuyên về quá khứ, sửa chữa điểm khởi đầu cốt truyện của thế giới này, đạt được đạo cụ quan trọng của nhiệm vụ, sẽ có thể tăng thêm 10 ngày tuổi thọ. Đợi đến khi cốt truyện hoàn toàn được sửa chữa, thế giới này hoàn toàn ổn định, ngài sẽ có thể quay lại thế giới của mình.]
[Đếm ngược thời gian quay lại 3, 2, 1.]
Ninh Kha chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, ngay sau đó, cảm giác ngạt thở và đau đớn trên người biến mất không còn dấu vết.
Thay vào đó, Ninh Kha cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, dường như có thể điều khiển được trời đất.
Nếu phải mô tả thì chính là năm chữ: Ông đây trâu bò nhất.
Tiểu Viên lại lên tiếng: [Quay ngược thời gian thành công, bây giờ tuyên bố nhiệm vụ đầu tiên: Giả làm tỷ tỷ xinh đẹp, sau khi Lưu Vân Tông bị diệt môn, cứu Lâu Vân Tiêu.]
Hả?
Ninh Kha nghe thấy từ “tỷ tỷ xinh đẹp” thì có chút ngây người.
Y không phải là nam nhân sao? Tại sao lại giả làm tỷ tỷ xinh đẹp?
Nhưng Ninh Kha cũng không vội thắc mắc mà ngay lập tức kiểm tra cơ thể mình.
Trước đó, đôi mắt yếu kém trong ngục, giờ nhìn thấy mọi thứ đều vô cùng rõ ràng.
Giơ tay lên, y nhìn thấy đôi tay trắng mịn dài như ngọc, ngay cả móng tay cũng tròn trịa và hồng hào.
Nhìn xuống, Ninh Kha phát hiện mình mặc một bộ váy tím lộng lẫy quý giá? Bộ váy thêu đủ kiểu hoa văn lòe loẹt, tay cầm quạt xếp che một phần mặt, một loại khí chất đê tiện yêu diễm đập vào mắt.
Lúc này, Ninh Kha mới chợt nhớ lại, lúc trước em gái đã thiết lập cho y là một đại phản diện, tất cả từ trang phục, trang điểm cho đến sở thích đều do em gái y quyết định.
Và đứa em gái yêu quý của y cực kỳ thích sự đối lập cực đoan.
Vì thế, chân thân của đại phản diện Ninh Kha là một con Cửu Vĩ Bạch Hồ tuyệt sắc, luyện tập mị thuật và thuật biến hình, đi đến đâu cũng có thể mê hoặc người ta.
Thậm chí còn có sở thích mặc đồ nữ, thích thay đổi hình dạng, sạch sẽ quá mức, chủ nghĩa tinh xảo, yêu thích trang điểm, yêu thích bảo vật, thích chăm sóc da...
Nghĩ đến đây, Ninh Kha không kìm được mà rùng mình, khép quạt lại gõ lên trán mình.
Chết tiệt! Đây không phải chính là "tỷ tỷ xinh đẹp" sao?
Thật là... tội lỗi!