Không biết qua bao lâu, hai người đàn ông trung niên ở giường bên trên đã quay trở lại.
Ôn Thư Nghiêu ngồi gần cửa sổ, nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ một cái. Hai người kia không biết đang nghĩ gì, không ngờ lại tránh ánh mắt của anh, không nói một lời, leo lên trên.
Trong khoang xe yên tĩnh đến lạ thường.
Hạ Quất thu hết phản ứng của bọn họ vào trong mắt nhưng cô không muốn gây chuyện nên làm như không có việc gì, nhìn chằm chằm chiếc di động không có sóng của mình.
Thỉnh thoảng, ngoài hành lang có nhân viên của tàu đi lại, lúc thì bán hàng, lúc thì bảo bọn họ điền vào giấy cam kết để đến Tây Tạng. Một lúc sau, Hạ Quất cảm thấy hơi tức ngực, nhưng trong xe cung cấp rất nhiều oxy, cô không thể nào có phản ứng cao nguyên nhanh như vậy được, chắc chỉ là hiệu ứng tâm lý mà thôi.
Thời gian tiếp tục trôi về đêm muộn.
Hạ Quất dần dần có cảm giác buồn ngủ. Cô lấy đồ vệ sinh cá nhân, chuẩn bị ra ngoài rửa mặt thì bỗng phát hiện hai người ở giường trên chẳng biết đã biến mất từ lúc nào. Ôn Thư Nghiêu vẫn đang duy trì tư thế cũ, hai tay khoanh trước ngực, hai chân vắt chéo nhau, tựa lưng vào tường, nhìn ra ngoài cửa sổ không nói gì.
Hạ Quất phát hiện anh không thích nói chuyện thật, cũng không hề chơi di động.
Nếu như không cố ý nhìn anh thì sẽ không cảm nhận được sự tồn tại của anh. Lúc này, anh nhận thấy được động tác của cô, bèn hơi nghiêng mặt qua. Hạ Quất giải thích: “Tôi đi rửa mặt.”
Anh không trả lời.
Hạ Quất lặng lẽ đánh giá anh một lúc. Anh ẩn mình trong bóng tối của khoang xe, thân hình sau chiếc áo khoác rộng thùng thình có vẻ hơi gầy, gương mặt thoáng lộ vẻ cô đơn, rất hợp với màn đêm ngoài cửa sổ.
Cô không khỏi nhớ lại lời nói của mấy nữ sinh kia.
Nhìn qua chắc là một nam sinh viên đại học bình thường mà thôi, già lắm cũng chỉ 24 tuổi.
Lúc này, trên hành lang đã không còn ai.
Cô đi thẳng đến chỗ rửa mặt, nhưng chưa đi vào đã nghe thấy tiếng địa phương quen thuộc kia.
“Nó nhất định không có chứng cứ, nếu không thì không thể nào đi theo xa như thế này được, còn chỉ ngồi đó nhìn chúng ta nữa.”
“Mày xem lại mày đi, nó chỉ là một thằng thanh niên yếu ớt thôi. Tao đã nói rồi, đối phương đồng ý trả cái giá này. Nếu có thể khiến nó ở lại đây thì sẽ lập tức thêm một số 0 nữa.”
“Đây không phải là Thần tài đưa đến cửa à?”
Hạ Quất nghe hiểu bọn họ đang nói gì, theo bản năng muốn quay lưng lại nhưng đã không kịp nữa rồi. Người đàn ông trung niên bị cô đυ.ng phải đã tắt nước và đi ra ngoài, vừa vẩy nước trên tay vừa đánh giá cô.
Hạ Quất làm như không nghe thấy gì, đi vào bên trong.
Lúc này, hai người đàn ông lại gần, dùng tiếng phổ thông nghèo nàn nói: “Người đẹp, cô có quen người đàn ông ở giường đối diện cô không?”
Hạ Quất bóp kem đánh răng ra, không nhìn bọn họ.
Người đàn ông bị cô đυ.ng trúng chân nói: “Mỹ nữ, không quen thì tốt nhất đừng quen. Mặt trắng như thế, vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt gì rồi.”
“Kiểu người đẹp như cô dễ bị nó lừa nhất đấy.” Một người đàn ông khác phụ họa.
Hạ Quất không muốn có quá nhiều mâu thuẫn với bọn họ, lấy cốc ra hứng nước rồi nói: “Mọi người chỉ tình cờ gặp nhau thôi, là loại người như thế nào cũng chẳng sao.”
Nghe xong, bọn họ tỏ vẻ đã hiểu.
Cô không quen tên kia. Cho dù quen thì cũng chỉ là tình cờ gặp mà thôi. Hơn nữa, nhìn cách cô nói chuyện, có vẻ không phải là người thích xen vào chuyện của người khác.
Bọn họ không làm phiền cô nữa.
Hai người đẩy cửa phòng rửa mặt rời đi.
Bọn họ vừa đi, chân Hạ Quất lập tức mềm nhũn ra. Cô chống lên bồn rửa mặt, không biết có phải do quá căng thẳng hay không mà cô cảm giác thấy triệu chứng tức ngực của mình ngày càng nghiêm trọng hơn.
Sau khi vội vàng rửa mặt xong, cô ra vẻ bình tĩnh, trở về khoang xe. Cô cho rằng hai người đàn ông trung niên kia sẽ ở đây nhưng mà trong khoang xe chỉ có một mình Ôn Thư Nghiêu. Anh đang thay áo phông, để lộ bả vai trắng nõn và rắn chắc, đường cong bên hông hiện rõ như mang của một con cá mập.
Hạ Quất nhất thời sửng sốt.
Anh nhàn nhạt liếc cô một cái, coi như không có gì, cầm lấy chiếc áo phông đang bị vứt trên giường lên mặc vào. Hạ Quất nhìn anh mặc xong mới quay đi.
Nếu là một người khác, cô chắc chắn sẽ phàn nàn tại sao đối phương không đóng cửa. Nhưng bây giờ, cô còn xin lỗi ngược lại anh. Anh bình thản trả lời một câu “không sao”, tỏ vẻ anh đã quá quen với “loại người này” rồi.
Hạ Quất hết đường chối cãi.
Hiển nhiên anh đã gặp phải trường hợp này rất nhiều, nên giờ thậm chí không thèm khinh bỉ cô, trực tiếp lách qua người cô đi ra ngoài.
Hạ Quất bỗng nhiên quên mất mình định nói gì, không biết có phải do vừa rồi đi quá nhanh hay không mà cô có cảm giác tức ngực, thở gấp không ra hơi. Cô trở lại giường nằm nhưng mãi vẫn không hồi phục lại sức lực được.
Khoang xe chỉ còn lại sự yên tĩnh.
Đầu cô bắt đầu đau, đang chuẩn bị ngồi dậy tìm thuốc thì di động cô đặt bên gối đột nhiên kêu lên. Cô nhìn thoáng qua, là một dãy số lạ từ Thâm Quyến.
Cô không nghĩ nhiều, tiện tay ấn nhận cuộc gọi. Cô chưa kịp nói gì thì đầu bên kia đã vang lên một giọng nói đầy nước mắt xen lẫn vui vẻ: “Tiểu Quất.”
Cô nhất thời không nhận ra là ai.
Cô không nói gì.
“Em nói xem, anh kết hôn rồi, nhưng sao cô dâu lại không phải là em?” Lúc này Trần Hải Sinh đang ngồi dựa vào tường, xung quanh tối đen không thấy được gì, nhưng chính anh ta lại cảm thấy như cô đang bên cạnh mình: “Chúng ta ở bên nhau 7 năm, tất cả thời gian vui vẻ và đau khổ của anh đều trải qua cùng với em. Người ở bên cạnh anh sao có thể không phải là em cơ chứ?”
Cô sửng sốt một lúc.
Cô nhanh chóng nhận ra người ở đầu dây bên kia là Trần Hải Sinh. Cô lấy lại tinh thần, từ từ ngồi dậy.
“Tiểu Quất, em trả lời anh đi. Người bên cạnh anh bây giờ tại sao không phải là em?” Giọng nói của anh ta lộ rõ vẻ say xỉn. Ngực Hạ Quất phập phồng một cách rõ ràng. Cô nhắm mắt lại, cố gắng bình ổn hô hấp của mình.
Trần Hải Sinh vẫn tiếp tục: “Anh đã nói sẽ cưới em. Anh rõ ràng đã nói thế. Anh cũng đã mua nhẫn và chuẩn bị xong hết mọi thứ rồi. Anh muốn cưới em.”
Anh ta nói xong câu cuối cùng, không biết nghĩ đến cái gì, bắt đầu khóc nức nở.
Hạ Quất tức đến mức ngón tay phát run. Cô cảm thấy chắc chắn anh ta đến để làm cho cô buồn nôn đây mà, đúng là cái loại âm hồn bất tán. Cô muốn anh ta chờ một chút, nhất định phải cho cô cơ hội thuận khí rồi chửi anh ta một trận mới được.
Nhưng cô càng nghĩ như vậy thì càng thở hổn hển.
Cô dựa vào đầu giường, thở gấp từng hơi một.
Đúng lúc này, Ôn Thư Nghiêu từ bên ngoài đi vào. Anh nhàn nhạt nhìn cô một cái, cúi người xuống, áp mu bàn tay lên trán của cô: “Không thoải mái chỗ nào?”
Mu bàn tay anh còn lưu lại cảm giác mát mẻ của nước.
Cô bỗng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, đồng thời cũng tỉnh táo lại, tay cầm di động bất giác buông xuống, điều chỉnh tư thế của mình dựa vào lòng bàn tay anh: “Đau đầu.”
Anh liếc qua màn hình di động trượt khỏi lòng bàn tay cô, phía trên là một dãy số lạ không có tên, hiển thị thời gian nói chuyện đã được khoảng hai phút. Loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng khóc của một người đàn ông.
Hình như đang gọi cô là vợ.
Còn hỏi cô vì sao không trả lời.
Ôn Thư Nghiêu im lặng nhìn cô, nhưng Hạ Quất không hề có phản ứng. Không biết là cô không nghe thấy hay là không thèm quan tâm. Anh không truy hỏi, chỉ úp màn hình di động xuống chăn bông, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Hạ Quất hoàn toàn không biết hành động vừa rồi của anh, kéo chăn bông đắp lên người.
Lát sau anh cầm một bình oxy trở lại. Hạ Quất cảm thấy anh chuyện bé xé ra to, nhẹ nhàng xua tay, nói: “Không cần đâu, tôi chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là khỏe thôi.”
Anh không để ý đến cô.
Anh ngồi bên cạnh giường, mặt không biểu cảm chỉnh lại bình oxy trong tay. Hạ Quất thấy thế bèn muốn cầm lấy thì anh lại tránh tay cô, nghiêng người về phía cô. Cô nhìn khuôn mặt như ngọc chợt phóng đại ở trước mắt, hô hấp ngưng trệ, thẳng người ra.
Anh lơ đãng liếc nhìn cô một cái, dư quang đảo qua màn hình sáng bên gối cô, quấn dây của bình oxy vòng qua xương tai phiếm hồng của cô: “Sống thật tốt nhé, cô bé.”
Hạ Quất còn cho rằng mình nghe nhầm, khó tin nhìn anh. Mà anh cũng không tránh ánh mắt của cô, đôi mắt thâm thúy và nặng trĩu.
Hạ Quất sinh ra ảo giác rằng dường như anh có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng anh thì có thể có lời gì muốn nói với cô đây? Hai người chỉ là tình cờ gặp được nhau, xuống chuyến tàu này còn có thể gặp lại nhau hay không mới là vấn đề.
Cô không hiểu nên nhìn anh.
Trong xe trở nên yên tĩnh.
Chiếc di động bị cô bỏ quên kia bỗng có giọng nói vang lên: “Tiểu Quất, em đang nói chuyện với ai thế?”
Hạ Quất lập tức hoàn hồn.
Cô suýt thì quên mất con hàng này, đang chuẩn bị cầm di động lên bắt đầu mắng chửi người thì lại thấy người đàn ông trước mắt tỏ vẻ mỉa mai đầy ẩn ý.
Hạ Quất lập tức hiểu tại sao khi nãy anh có vẻ muốn nói rồi lại thôi, giống như đang cười nhạo cô nói không giữ lời và cái đuôi bám chặt không dứt kia của cô vậy. Nhưng cô không có lý do gì để giải thích với anh, chỉ có thể kéo cổ áo anh xuống nói:
“Cậu gọi ai là cô bé hả?”
Nhưng mà cô căn bản không kéo nổi anh. Ngoại trừ cổ áo của anh hơi chuyển động thì cả người anh chẳng lung lay tí nào.
Hạ Quất lại dùng thêm sức. Lúc này anh mới bất đắc dĩ chống một tay, nghiêng người đến gần cô, nhìn cô một cách giễu cợt: “Cô không phải cô bé thì là gì?”
Hạ Quất không để ý đến khoảng cách giữa họ đã gần quá mức bình thường, chỉ cảm thấy anh đang khinh thường mình, lại túm cổ áo anh, muốn kéo anh tới gần hơn nữa: “Cậu mới là cậu bé. Gọi tôi là chị.”
Ôn Thư Nghiêu đột nhiên nở nụ cười.
Đây là nụ cười đầu tiên của anh trong buổi tối nay. Anh hơi nghiêng đầu. Hạ Quất vốn đang thất thần nhìn mặt anh, thấy anh cử động cô mới nhận ra khoảng cách giữa hai người gần như thế nào. Cô lập tức thẳng lưng lùi về phía sau, buông lỏng tay đang nắm cổ áo anh ra.
Mí mắt dài và mỏng của anh hơi rũ xuống, rõ ràng anh đã phát hiện ra điều gì đó.
Sau đó Hạ Quất cũng nhanh chóng nhận ra mình đang rụt rè, một lần nữa túm lấy cổ áo anh, muốn phô trương thanh thế đối diện với anh.
Biểu tình anh vẫn như cũ.
Bình tĩnh như lúc đầu.
Hạ Quất bỗng nghĩ rằng, nếu nhìn theo cách này, tuổi tâm lý của anh không nhất định sẽ nhỏ hơn cô.
Vì thế cô tức giận buông lỏng tay, tránh ánh mắt của anh.
Mà anh lại chú ý đến màn hình bên gối cô thỉnh thoảng sáng lên, một lúc sau mới tắt hẳn, cuộc điện thoại đã kết thúc.
Trong mắt anh hiện lên vẻ khinh miệt, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Anh chậm rãi thu cánh tay đang chống bên chân cô về, đứng dậy rồi xoa đầu cô: “Ngủ sớm đi, cô bé.”
Một sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ trắng trợn.
Hạ Quất cắn môi, không thèm để ý đến anh.
Dư quang lơ đãng liếc qua bóng người ở ngoài cửa, cô lập tức nhớ lại lúc nãy định nói gì. Cô cầm lấy ống tay áo của anh, ôm cánh tay anh, kéo anh đang ở trạng thái nửa đứng ngồi xuống lại.
Cô kéo quá mạnh, khiến cổ áo anh trễ xuống đến mức lộ hơn nửa bả vai. Hạ Quất nhìn thấy nhưng cô không có thời gian giúp anh chỉnh áo, chỉ có thể thuận thế gối mặt lên bả vai anh, kề sát vào bên tai anh nói: “Có người muốn bọn họ lấy mạng cậu, cẩn thận.”