Ngắm Ánh Trăng Từ Cửa Sổ Nhà Em

Chương 5

Hạ Quất đi vào cửa lên tàu. Có người đang lau kính chỗ cửa sổ, có người chụp ảnh trước đầu tàu, không khí vừa thoải mái vừa hài hòa. Cô cũng dần thả lỏng hơn.

Cô đẩy hành lý, tìm được toa tàu của mình, đang chuẩn bị đưa chứng minh thư của mình ra để kiểm tra thì bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên mình ở bên cạnh. Cô thắc mắc quay đầu lại, thấy bạn học cấp 3 đã lâu không gặp Lý Viên đang kéo hành lý chạy về phía cô: “Hạ Quất! Đúng là cậu rồi!”

Hạ Quất không ngờ lại gặp được anh ta ở đây, hơi sửng sốt: “Sao cậu ở đây?”

Hiển nhiên Lý Viên cảm thấy cô hỏi một câu hỏi vô nghĩa: “Tất nhiên là đi Lhasa rồi. Nếu không thì ở đây làm gì?”

Hạ Quất nghĩ một lúc, cảm thấy cũng đúng nên cười cười không nói gì. Sau đó cô cảm giác có một bóng người phủ lên phía sau mình, cô quay người lại theo bản năng thì nhìn thấy người đàn ông mặc áo khoác đen đang đứng sau lưng cô. Anh cảm giác được ánh mắt của cô, thản nhiên rũ mắt xuống nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau.

Hạ Quất đột nhiên cảm thấy lúng túng, theo bản năng bước sang bên cạnh, nhưng anh cũng không tiếp tục bước về phía trước nữa. Hạ Quất khó hiểu, sau đó nhìn thấy tai nghe bluetooth trên tai anh, đoán rằng có lẽ anh đang gọi điện thoại nên thôi không nhìn nữa, tiếp tục nói chuyện với Lý Viên ở trước mặt.

Chỉ là cô cứ liên tục thất thần.

Lý Viên hoàn toàn không biết đến sự thất thần của cô, đang tiếp tục hỏi: “Sao cậu lại đi một mình? Bạn trai cậu đâu?”

Hạ Quất không cần suy nghĩ đã nói: “Vậy sao cậu cũng đi một mình?”

“Tôi lúc nào chả một mình.” Lúc Lý Viên và Hạ Quất hồi còn đi học thật ra không nói chuyện với nhau được mấy câu. Mặc dù họ học cùng lớp nhưng lại có khoảng cách rất lớn. Lúc đó Hạ Quất là sự tồn tại cao không thể với tới đối với đám nam sinh bọn họ. Cho nên bây giờ anh ta nói chuyện với cô vẫn cảm thấy hơi lúng túng, phải giả vờ thoải mái: “Bây giờ cậu đang làm việc ở đâu? Tôi nghe bạn học nói hình như đại học cậu học chuyên ngành lịch sử đúng không? Vậy sao cậu lại không... Trở về?”

“Không đi làm nữa rồi.” Hạ Quất buột miệng nói.

Lý Viên ngạc nhiên: “Cậu cũng từ chức à?”

Hạ Quất không phủ nhận, không hỏi nhiều. Giữa cô và anh ta không thân, chỉ là gặp bạn cũ ở nơi đất khách mà thôi, khó tránh khỏi sẽ hỏi thăm xã giao một chút. Sau khi nói được mấy câu, thông báo thúc giục vang lên, hai người tạm thời chia tay nhau, hẹn gặp lại trên tàu.

Lúc cô quay đầu lại thì người đàn ông mặc áo khoác đen kia đã không còn ở đây rồi.

Cô không nghĩ nhiều nữa, kiểm tra chứng minh thư xong thì lên tàu. Cô đi theo số giường tương ứng trên cửa, tìm được chỗ của mình. Mà cô vừa đi vào đã nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc ở giường bên trên.

Chính là hai người đàn ông trung niên hung dữ kia.

Lúc này, hai người đó đã cất xong hành lý ngồi trên giường, nhìn chằm chằm cô.

Hạ Quất giật mình, nhưng ngay sau đó đã bình tĩnh lại.

Cô và bọn họ không có mâu thuẫn gì cả. Dù bọn họ có gϊếŧ người phóng hỏa, không việc ác nào không làm thì cũng không có khả năng gϊếŧ cô.

Nhưng khi nghĩ đến việc phải ở cùng hai người này trong một không gian kín hơn 20 tiếng, cô vẫn hơi căng thẳng. Dù sao sau “gϊếŧ người phóng hỏa” vẫn còn sáu chữ (không việc ác nào không làm) nữa.

Cô kéo hành lý, không biết nên làm thế nào mới đúng. Dù sao cô không còn nơi nào để đi cả, lối đi giữa các toa xe bây giờ đều không mở nên cô không kiếm được cớ để rời đi.

Hai người đàn ông trung niên vẫn nhìn cô.

Cô bình tĩnh hít sâu một hơi, đang chuẩn bị đi vào bên trong thì bên cạnh đột nhiên có thêm một người. Người đàn ông mặc áo khoác đen đang nghe điện thoại, đi lướt qua cô, ngồi xuống chiếc giường bên trái.

Cô cực kỳ chắc chắn đây không phải chỗ của anh, nhưng anh cứ ngồi thản nhiên ở đó, không né tránh, nhìn người đàn ông trung niên ở giường đối diện bên trên.

Ánh mắt thâm thúy mà sắc bén.

Nhưng khí chất của anh lại lãnh đạm, từ trong xương cốt toát ra vẻ bình tĩnh và hờ hững, khiến cho trên người anh có một loại cảm giác áp bức mơ hồ.

Hạ Quất không biết có phải anh đang phô trương thanh thế không, nhưng không hiểu sao lúc này cô bỗng cảm thấy an toàn, đẩy hành lý đi vào chiếc giường mềm bên phải rồi ngồi xuống.

Người đàn ông trung niên cũng nhận ra anh.

Im lặng đối mắt cùng anh một lúc rồi không biết nghĩ đến cái gì, nháy mắt với người còn lại, xuống giường rời đi.

Khung cảnh yên tĩnh đến lạ lùng.

Hạ Quất bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Khoang xe không quá rộng, anh vừa cao vừa có đôi chân dài, chỉ ngồi ở đó đã chiếm một chỗ khá lớn rồi. Hạ Quất không khỏi cảm thấy hơi gò bó, do dự nhìn anh.

Anh theo tầm mắt của cô nhìn thoáng qua chỗ ngồi trong khoang, đặt di động bên tai xuống, thấp giọng hỏi:

“Tôi đi nhầm khoang rồi à?”

Hạ Quất không phủ nhận.

“Xin lỗi.” Anh cầm chiếc ba lô trên giường, đứng lên.

Lúc trước Hạ Quất không phát hiện ra anh cao như thế, chỉ đứng thôi đã làm cho người ta cảm thấy bức bối rồi. Cô bất giác liếc nhìn anh một cái.

Anh cũng đang nhìn cô, dường như có chuyện muốn nói với cô, nhưng không biết nghĩ đến điều gì mà bỗng tránh ánh mắt của cô rồi đi về phía trước.

“Ừm...” Thấy anh chuẩn bị rời đi, Hạ Quất chủ động gọi anh lại: “Cậu có biết hai người kia không?”

Anh nghe thấy giọng cô thì dừng lại, nhưng không nhìn thẳng cô, chỉ hơi quay đầu: “Không biết.”

“Nhưng hình như bọn họ biết cậu.” Hạ Quất không biết mâu thuẫn giữa anh và bọn họ, càng không biết có phải anh thật sự đi nhầm hay không. Từ sau khi vào đây tuy anh chỉ nói chuyện điện thoại thôi, nhưng anh vẫn ngồi thẳng ở đó, để bọn họ nhắm vào anh.

Có trách nhiệm hơn so với cô tưởng tượng.

Còn cả dũng cảm hơn cô nghĩ nữa.

Nhưng anh cùng lắm chỉ là một thiếu niên hơn 20 tuổi mà thôi.

Hạ Quất không biết anh đã lấy dũng khí như thế nào mới có thể không sợ hãi đối mặt với bọn họ như thế. Nếu đặt cô vào trường hợp đó thì chỉ nghĩ đến thôi đã làm tay chân cô run rẩy rồi.

Đầu Hạ Quất ngó qua cánh tay anh, thận trọng nhìn thoáng qua lối đi nhỏ. Anh hạ mắt xuống nhìn gương mặt cô, từ từ xoay người đi. Cô không để ý, sau khi xác định hai người kia đã không còn ở đây nữa thì rón rén kéo cánh cửa phía sau anh lại.

Tay cô vòng quanh eo anh.

Kéo thật chặt tay nắm cửa sau lưng anh.

Khoang xe nhỏ hẹp, cô gần như dán lên ngực anh, chỉ còn cách một khe hở nhỏ xíu. Cô không chạm vào anh nhưng hơi thở của cô lại ở khắp nơi. Anh bình tĩnh rũ mắt xuống, nhìn cô nhưng không nói gì.

Cô cũng cảm thấy như thế này không được tốt lắm, cho nên cố gắng duy trì khoảng cách với anh, không để mình đυ.ng phải anh.

Có điều cánh cửa này lại không khóa được, chỉ có thể để như vậy.

“Trên tay bọn họ có một chiếc nhẫn ngọc cổ, chắc là được khai quật từ một ngôi mộ nào đó. Hơn nữa, những vết chai trên tay và màu móng tay cho thấy mấy năm trước họ thường xuyên xuống mộ. Còn vẻ ngoài của họ nữa, không giống loại người sẽ cam chịu mua vé tàu loại giường nằm này. Gần đây chắc là đã kiếm được khá nhiều tiền bất chính.” Cô nói mấy lời này là muốn nhắc nhở anh rằng những người đó đang làm ăn bất hợp pháp và vô kỷ luật, không phải loại côn đồ hung dữ bình thường. Cô không muốn xen vào chuyện này, chỉ có thể hết sức uyển chuyển nhắc nhở anh. Nhưng anh lại như không nghe thấy cô nói cái gì, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt. Dù nhìn chằm chằm cô nhưng ánh mắt lại không hề tiếp xúc với ánh mắt cô, cho đến khi cô nói xong, anh vẫn chưa rời mắt đi.

Lúc này Hạ Quất mới phát hiện ra cô cách anh quá gần, sắp dán lên ngực người ta rồi. Vẻ mặt anh lãnh đạm, lộ ra một chút kháng cự, có vẻ anh cảm thấy cô đang cố ý chiếm tiện nghi của anh.

Hạ Quất lập tức buông tay ra, đứng thẳng người dậy.

Nhưng mà khoảng cách giữa hai chiếc giường rất chật hẹp, cho dù đứng đối mặt nhau thì vẫn vô cùng chật chội.

Cô nghĩ, nhìn phản ứng của anh hẳn là đã gặp được không ít loại người có động cơ kín đáo như thế này rồi. Trông anh chắc không có hứng thú với mấy chuyện này, thậm chí còn hơi chán ghét, vậy mà cô lại cứ nhúng tay vào.

Nhưng cô thật sự không có ý đó.

Hạ Quất hết đường chối cãi, không khỏi cảm thấy quẫn bách, tránh né ánh mắt của anh.

Lúc này anh mới thu ánh mắt đang nhìn môi cô lại.

Hai người nhất thời đều không nói gì, chỉ có tiếng tàu rung lắc quanh quẩn.

Ngoài cửa sổ tối đen như mực.

Trên hành lang có tiếng nhân viên bán hàng vang lên.

Hạ Quất không hiểu vì sao anh không đi, yên lặng lui về phía sau một chút. Nhưng anh vẫn không đi. Cô thắc mắc nhìn anh, anh lơ đãng liếʍ môi: “Người đàn ông đi cùng cô đâu?”

Hạ Quất sửng sốt một chút, nghe không hiểu anh đang nói cái gì: “Hả?”

Anh không định giải thích.

Lúc này cô chợt nhận ra có thể anh đang nói đến Lý Viên. Tuy rằng không hiểu vì sao anh lại hỏi chuyện này nhưng cô vẫn thành thật giải thích: “Chắc là... Ở khoang tàu của anh ta chăng?”

Giọng điệu hơi hoang mang.

Có vẻ như cô cũng không chắc chắn lắm.

“Vậy cô có muốn đổi chỗ với tôi không?” Anh bình tĩnh hỏi.

“Hả?” Hạ Quất lại kinh ngạc.

Sau khi tỉnh táo cô mới hiểu ra, quả nhiên không phải anh chỉ đơn giản là đi nhầm khoang mà vì nhìn ra cô đang do dự nên mới đi vào.

Nhưng đổi cho anh một mình ở lại đây hẳn là còn nguy hiểm hơn cô đúng không?

Tuy rằng nhìn anh không giống như sợ bọn họ, nhưng hai tay khó địch bốn tay. Đến lúc đó bọn họ đóng cửa bịt miệng anh lại thì sẽ chẳng ai biết gì hết.

Cô lắc đầu không chút do dự.

Anh thoáng trầm ngâm, hơi mất tự nhiên nói: “Vậy có muốn tôi ở lại không?”

Mắt cô sáng lên một chút.

Sau đó cô lại nghĩ đến an toàn của anh, kiềm chế: “Có thể không?”

Đồng tử anh hơi mở to.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt anh đã trở về như thường, đặt ba lô trên tay lên chiếc bàn cạnh cửa sổ. Hạ Quất nhắc nhở anh rằng hai chiếc giường bên dưới đều là của cô, anh có thể chọn tùy ý.

Động tác để túi xuống của anh dừng lại, nhìn cô một cách đầy ẩn ý.

Cô đành phải giải thích: “Tôi vốn mua hai vé nhưng người kia không đi nữa.”

Anh hơi suy nghĩ, sau đó quay người qua, hiếm khi tò mò hỏi: “Bạn trai à?”

Cô không trả lời.

Nếu thừa nhận sẽ làm cô cảm thấy rất ghê tởm.

Nếu phủ nhận thì lại giống cô đang vội vàng ám chỉ điều gì đó cho người ta.

Mà sự im lặng của cô, đối với anh càng giống một loại cam chịu hơn.

Anh nhớ đến buổi tối hôm đó, dựa vào chiếc bàn phía sau, nói: “Chia tay rồi à?”

Vẻ mặt anh hơi dịu dàng, chính anh cũng không phát hiện ra.

Cô nhẹ nhàng đáp một tiếng.

“Tại sao?”

Hạ Quất mím môi, không trả lời.

Dường như anh suy nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt đen chuyển động, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ khoanh trước ngực, thản nhiên hỏi: “Chia tay bao lâu rồi?”

Hạ Quất không hiểu sao anh lại có hứng thú với chuyện này, không khỏi liếc nhìn anh một cái. Vẻ mặt anh bình thản, không giống như có ác ý. Cô hơi suy tư, buồn bực nói: “Được một thời gian rồi.”

Anh nhẹ nhàng đáp một tiếng, không nói gì nữa.

Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài đã hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mấy đốm sáng. Cô nhìn theo tầm mắt anh, cũng rơi vào trầm mặc.