“Ừ, vì phòng riêng đó là anh trai hắn dùng. Anh hắn không thích những thứ quanh co lòng vòng này, mỗi lần đến đều quang minh chính đại treo biển hiệu mua bán, dù có đυ.ng độ với đối thủ cũng không thay đổi. Tôi nghe nói Ô Cẩn thường dùng phòng đó, liền biết là hắn, cho nên dứt khoát cho hắn một bài học, đừng nghe lời người khác xúi giục,” Tô Vân tựa lưng vào ghế nói.
Ô Du vì sao muốn nhằm vào cô không quan trọng, quan trọng là hắn đã làm vậy, thì phải trả giá đắt cho hành động bốc đồng của mình.
Lâm Lang do dự một hồi, đột nhiên hỏi: “Vậy tại sao Ô Du lại muốn nhằm vào cô? Tôi thấy bọn họ nói chuyện hồi lâu mà vẫn không hiểu.” Điều anh không hiểu nhất chính là điểm này. Tô Vân tuy không phải người khéo ăn khéo nói, nhưng cô không phải là người thích gây hấn với người khác.
Về điều này, Tô Vân nghĩ ngợi rồi nói: “Anh có thể hiểu là do sự ganh đua trong giới thượng lưu. Bọn họ cảm thấy tôi không cùng đẳng cấp với họ, nên muốn chế nhạo tôi. Kết quả là từ nhỏ đến lớn, tôi đã không ít lần khiến họ bẽ mặt, tự nhiên là sinh ra oán hận với tôi.”
Chủ yếu vẫn là vấn đề sĩ diện. Dù sao Tô Vân là người không chịu thiệt. Người khác nói móc cô một câu, cô sẽ thẳng thắn mắng lại mười câu, không bao giờ để bụng thù hằn.
Đêm đó, có người nhất định mất ngủ. Tô Vân trước khi ngủ liếc nhìn nhóm bát quái trên mạng, thấy mọi người đang bàn tán về việc Tô Lẫm tặng riêng cho cô 500 triệu tệ coi như quà gặp mặt, chuẩn bị cưới cô về Tô gia làm thiếu phu nhân, kèm theo đó là chuyện Ô Du đấu giá hụt vì không có tiền trả.
Tô Vân không nhịn được lên tiếng, trả lời một câu trong nhóm.
【AAA Quản lý nhà tang lễ Tây Thành: Tô Lẫm không có ý định cưới tôi, anh ta chỉ khuyên tôi về Tô gia, tôi không đồng ý.】
Rất nhanh sau đó, những tin nhắn khác lại tràn đến.
【Cự nha: Đây là ai vậy? Người làm nhà tang lễ sao lại trà trộn vào nhóm chứ? Thật xui xẻo!】
【Người qua đường Giáp: Tôi có ghi chú, đây là Tô Vân, cô tiểu thư giả mạo của Tô gia.】
…
Một đám người nhanh chóng lướt qua tin nhắn của Tô Vân, căn bản không có mấy người nhìn thấy, thế là họ tiếp tục thảo luận về việc Tô Vân sẽ trở lại Tô gia bằng cách nào, và liệu Tô Lẫm có phải đã nảy sinh tình cảm với Tô Vân và chuẩn bị một mối tình lσạи ɭυâи hay không.
Tô Vân nằm trên giường lườm nguýt những người này, dứt khoát hùa theo tung tin đồn nhảm.
【AAA Quản lý nhà tang lễ Tây Thành: Mấy người đoán tôi làm gì, chi bằng đoán người khác đi. Lσạи ɭυâи phải là người có cùng huyết thống mới có khả năng, có đúng không?】
Những lời này vừa nói ra, lập tức làm cho cả nhóm người sững sờ, nửa ngày trời không ai dám lên tiếng bàn luận, một lúc lâu sau, Tô Vân nhắn một câu cuối cùng: “Mấy người hãy dùng cái đầu thông minh của mình mà nghĩ xem thái độ của Tô Lẫm đối với ai là khác biệt nhất” rồi tắt máy đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tô Vân ngủ một giấc đã đời, tinh thần sảng khoái sau khi rời giường liền mở điện thoại di động ra xem, tin nhắn cứ như hoa tuyết tràn vào, vô số cuộc gọi và tin nhắn gửi đến cho cô, tóm lại chỉ có một nội dung: quản gia của nhà cũ Tô gia tối hôm qua đã đến đưa Tô Vân và Tô Lẫm đi, hơn nữa nghe nói Tô Vân tạm thời bị đưa ra nước ngoài.
Vừa xem xong, điện thoại liền đột nhiên vang lên, số điện thoại không được lưu trong danh bạ, nhưng Tô Vân nhớ đây là số của Tô Lẫm.
Tô Vân nghĩ ngợi một lát rồi bắt máy: “Alo, xin chào.”
“Tô Vân, những lời tối qua cô nói trong nhóm là sao? Vân Vân sáng sớm đã bị đưa đi rồi! Cô cứ nhất quyết không để tôi gặp em ấy sao? Tôi đã nói là có thể để cô trở về Tô gia, đảm bảo cuộc sống của cô rồi, cô còn muốn gì nữa?” Tô Lẫm ở đầu dây bên kia điên cuồng gào thét.