Tuy vậy, Sở Tiêu lại thấy nhẹ nhõm. Anh vào văn phòng, như thường lệ khoác áo blouse trắng, bàn giao ca đêm hôm qua và chuẩn bị đi kiểm tra buổi sáng.
Ca đêm hôm qua là do bác sĩ Chu Khải Dương trực, anh ta lớn hơn Sở Tiêu khoảng bốn tuổi, đã làm việc tại bệnh viện này hai năm.
Khi Sở Tiêu đi tới, Chu Khải Dương đang trò chuyện với mấy người khác. Nhìn thấy anh, biểu cảm của Chu Khải Dương thoáng chút chột dạ nhưng nhanh chóng bị thay thế bằng vẻ không vui.
Chu Khải Dương cầm đồng hồ đeo tay giơ lên trước mặt Sở Tiêu, nói:
“Cậu làm ở đây một tháng rồi, không biết là khi giao ca đêm phải đến sớm ít nhất mười phút sao?”
Lời này vừa thốt ra, mấy bác sĩ trong văn phòng không khỏi cảm thấy khó xử, bởi vì chuyện đến sớm mười phút không phải quy định chính thức.
Bình thường Sở Tiêu đâu có đến muộn, chỉ là hôm nay hơi trễ một chút, nhưng vẫn sớm hơn giờ làm việc. Hơn nữa, Chu Khải Dương vốn dĩ hay đi trễ, chính anh ta cũng chưa bao giờ thực hiện việc đến sớm mười phút.
Mặc dù vậy, không ai trong phòng lên tiếng giúp đỡ. Trước đó họ đã nghe Chu Khải Dương nói một vài điều, nhưng phần lớn mọi người đều có ấn tượng tốt về Sở Tiêu, cũng không muốn "thêm dầu vào lửa".
Thấy mọi người im lặng, Chu Khải Dương càng thêm đắc ý. Anh ta hếch cằm, nhìn thẳng vào Sở Tiêu, trong lòng chờ đợi xem anh sẽ phản ứng thế nào.
Nhưng Sở Tiêu lại phản ứng vô cùng bình tĩnh. Ánh mắt anh thậm chí không hề rơi lên mặt Chu Khải Dương, nên câu trả lời của anh cũng đầy thờ ơ:
“Ừ, tôi biết rồi. Còn gì nữa không?”
Trong suốt một tháng qua, Chu Khải Dương cũng đã quen với tính cách của Sở Tiêu. Anh ta không phải chưa từng gặp những bệnh nhân khó chịu, nhưng cách Sở Tiêu phản ứng luôn khiến người khác phải bất lực.
Đối với Chu Khải Dương, cảm giác này càng rõ rệt, như thể đấm một cú vào bông, không chút lực phản kháng.
Chu Khải Dương còn định nói thêm gì đó, nhưng không hiểu sao, khi ánh mắt Sở Tiêu qua lớp kính mỏng nhìn anh, anh ta chợt cảm thấy như bị ánh mắt ấy xuyên thấu. Đôi mắt ấy đẹp đến kỳ lạ nhưng cũng lạnh lẽo và tĩnh mịch như dòng sông Ngân Hà, không có thời gian, không có tuổi tác, tựa như muốn hút lấy linh hồn người đối diện. May mắn thay, lớp kính đã làm dịu đi sự sắc bén nơi đuôi mắt ấy.
Thấy Chu Khải Dương không nói thêm gì, Sở Tiêu lạnh lùng thu hồi ánh mắt, cầm bệnh án rời khỏi để đi kiểm tra phòng bệnh.
Thực ra, vừa rồi anh đã đoán được vấn đề là gì.
Có lẽ Chu Khải Dương đã nghe được chuyện gì đó từ người cha của bệnh nhân nào đó, khiến anh ta dám tỏ ra tự tin như vậy.
Ban đầu, Sở Tiêu không định để ý, nhưng nếu chuyện này ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của anh thì lại là một vấn đề khác.
Nghĩ đến đây, Sở Tiêu đi thẳng đến phòng bệnh của ngày hôm qua.
Khi mở cửa bước vào, người đàn ông trung niên trong phòng nhìn thấy anh thì lộ vẻ cảnh giác. Chiều hôm qua ông ta đã báo thông tin của Sở Tiêu cho Tạ Đông Lâm, nhưng Tạ Đông Lâm yêu cầu ông tiếp tục dò hỏi thêm.
Tối hôm qua, ông ta tới văn phòng của bác sĩ Chu Khải Dương để hỏi thăm. Mặc dù thu được không ít thông tin, nhưng trong lúc hỏi han cũng vô tình tiết lộ một vài chuyện.
Lúc này, thấy Sở Tiêu đến tìm mình, người đàn ông trung niên liền đoán rằng anh đến để làm khó dễ. Ông ta nhanh chóng bước đến trước cửa, chắn đường anh, nói:
“Tôi đã xin đổi bác sĩ phụ trách rồi, bác sĩ Sở.”
Sở Tiêu thản nhiên gật đầu. Anh nhẹ nhàng đẩy gọng kính hơi trượt xuống sống mũi, ánh mắt lạnh như băng:
“Không sao cả. Tôi đến không phải vì việc này. Ông Chung, ông biết tội vu khống không? Dựa trên thông tin không chính xác để bịa đặt về người khác, đặc biệt là liên quan đến nhà họ Diêm – một gia đình mà ông không thể kiểm chứng sự thật... Tin tưởng mù quáng vào người khác như vậy thật đáng thương.”