Đối mặt với tình huống này, biểu cảm của Sở Tiêu vẫn không thay đổi, anh tự nhiên thu tay lại, thầm nghĩ: Hình như cậu ấy bài xích việc tiếp xúc cơ thể. Lần sau phải tìm cơ hội khác kiểm tra.
Tuy nhiên, trong mắt những người xung quanh, sự việc lại mang ý nghĩa khác. Họ cho rằng Sở Tiêu chủ động lấy lòng Diêm Sinh Minh, nhưng Diêm Sinh Minh không chút nể mặt, còn gạt tay anh ra.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm—đây mới là vị đại thiếu gia họ quen thuộc! Ai dám nghĩ rằng việc bước chân vào nhà họ Diêm lại dễ dàng đến thế? Xem ra đã gặp phải người khó nhằn rồi!
Khi Sở Tiêu quay về chỗ ngồi, không ai biết rằng ánh mắt Diêm Sinh Minh vẫn dõi theo bóng lưng anh. Cuối cùng, cậu cúi nhìn bàn tay hơi co lại của mình, trong đôi mắt sâu thẳm phảng phất một sự hối tiếc mà ngay cả bản thân cậu cũng không nhận ra.
Lúc này, Diêm Lập cũng suýt toát mồ hôi. Ông không ngờ Sở Tiêu lại hành động như vậy. Ông biết con trai mình không thích tiếp xúc với người khác, và đã tưởng tượng ra những tình huống tồi tệ có thể xảy ra.
May mắn thay, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. Điều khiến Diêm Lập bất ngờ là thái độ của Sở Tiêu. Anh không tỏ ra bối rối chút nào, thậm chí còn khá kiên nhẫn. Nghĩ đến đây, Diêm Lập không khỏi liếc nhìn Sở Tiêu thêm một lần.
Khi bữa tiệc chính thức bắt đầu, Sở Tiêu ngồi đối diện với Diêm Sinh Minh, đây là cơ hội tốt để quan sát nhân vật chính.
Nhưng mà, Diêm Sinh Minh ăn ít quá.
Sở Tiêu thầm nghĩ một cách hờ hững.
Có lẽ vì đã quen với vai trò bác sĩ trong suốt tháng qua, Sở Tiêu rất chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt này. So với những người cùng tuổi, lượng thức ăn của Diêm Sinh Minh ít đến đáng thương.
Lúc này, tốc độ ăn của Diêm Sinh Minh càng ngày càng chậm lại. Kể từ khi bị liệt hai chân vào năm mười tuổi, cậu đặc biệt nhạy cảm với ánh mắt của người khác.
Đến giờ, không ai dám tùy tiện nhìn cậu, nhất là những người quen biết đã sớm hiểu rõ quy tắc này.
Nhưng người này thì quá táo bạo!
Trong lòng Diêm Sinh Minh vừa bực bội vừa khó chịu. Cậu định ngẩng đầu cảnh cáo đối phương, nhưng nhớ lại ánh mắt lạnh nhạt pha chút ý cười của anh, cậu lại thôi.
Bỗng nhiên, một tiếng “keng” vang lên khi chiếc nĩa trong tay Diêm Sinh Minh chạm vào mép bát sứ mạ vàng, tạo ra âm thanh trong trẻo nhưng chói tai.
Đúng lúc này, Diêm Lập đang nói về việc kết hôn với Sở Ngọc.
Nhiều người không khỏi hít một hơi lạnh, trong lòng thầm đoán rằng Diêm Sinh Minh sắp nổi giận. Có vẻ như cậu thực sự không hài lòng với chuyện này. Liệu cuộc hôn nhân này có thành hay không vẫn chưa chắc chắn!
Diêm Lập nhíu mày, nhưng trước khi ông kịp lên tiếng, Diêm Sinh Minh đã đặt khăn ăn trên đùi lên bàn, đồng thời giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Tôi no rồi.”
Diêm Lập nhìn bóng lưng con trai rời đi, cuối cùng chỉ biết bất lực thở dài. Mọi người cũng không ai dám nhắc lại chuyện này.
Hệ thống không nhịn được than thở: [Xong rồi, lần gặp đầu tiên với nhân vật chính đã kết thúc như vậy. Lần sau gặp lại không biết là khi nào!]
Sở Tiêu không để tâm, anh đột nhiên nói nhạt: [Cậu ấy vừa rồi không cố ý.]
Hệ thống vẫn chìm trong dòng suy nghĩ, nhất thời không hiểu: [Ký chủ, anh nói gì không cố ý?]
Sở Tiêu không trả lời thêm.
Vì Diêm Sinh Minh rời bàn tiệc sớm, buổi tiệc sau đó Sở Tiêu cũng không mấy để tâm, dù sao thì những chuyện đó anh cũng không hiểu rõ, cũng không có cơ hội xen vào.
Khi tiệc kết thúc, tối hôm đó Sở Tiêu cũng không ở lại nhà họ Diêm mà tự mình lái xe về nhà, sự việc này cứ thế trôi qua.
Sáng hôm sau, vì hôm qua ngủ muộn, Sở Tiêu dậy hơi trễ. Khi đến bệnh viện, anh nhận ra ánh mắt mọi người nhìn mình có chút khác lạ.
Thường ngày, vừa vào bệnh viện, một số y tá trẻ thường sẽ mang chút bữa sáng cho anh hoặc tìm cách bắt chuyện, nhưng hôm nay lại im lặng đến mức lạ thường.