Ông chủ động đưa tay ra và nói: "Diêm Lập, gọi chú là chú Diêm cũng được."
Sở Tiêu ngoan ngoãn bắt tay và gọi một tiếng "chú Diêm," sau đó còn nhận được một phong bao lì xì.
Khi Diêm Lập dẫn anh vào, mọi người xung quanh đều nhìn thấy vẻ mặt của ông, liền hiểu ngay một điều: cậu con trai mà Sở Ngọc mang đến đây rất được Diêm Lập yêu thích.
Nghĩ đến bữa tiệc sau đó, không ít người muốn xem kịch hay. Họ đều đã nghe về chuyện Tạ Đông Lâm tung ảnh người này vào buổi chiều. Với tính cách của Diêm Sinh Minh, chắc chắn trong bữa ăn sẽ chẳng dễ chịu gì cho người kia.
Lúc này, trong căn phòng trên lầu hai, một ánh mắt lạnh lẽo rút khỏi cửa sổ kính sạch bóng.
Diêm Sinh Minh quay xe lăn lại, vẻ mặt không chút biểu cảm.
Chiếc xe lăn của cậu được chế tạo từ chất liệu đặc biệt, khi di chuyển gần như không phát ra tiếng động.
Phía sau cậu, người giúp việc dì Vương nhìn thấy anh bất ngờ xoay người, suýt chút nữa bị dọa sợ, nhưng nhanh chóng mỉm cười: "Thiếu gia, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi."
Nghe vậy, Diêm Sinh Minh mím môi, im lặng một lúc rồi gật đầu: "Tôi biết rồi, để tôi thay quần áo."
Có lẽ không ngờ cậu lại đồng ý nhanh như vậy, vẻ kinh ngạc lóe lên trong mắt dì Vương. Bà không nhịn được nói thêm vài câu: "Thiếu gia, bộ quần áo trên người cậu cũng rất ổn, đâu cần phiền phức..."
Vì Diêm Sinh Minh ghét nhất việc người khác nhìn thấy đôi chân của mình, nên từ trước đến nay việc thay quần áo đều do cậu tự làm. Với cậu, đó là một việc rất phiền phức.
Bà còn chưa nói hết câu, gương mặt Diêm Sinh Minh đã tối sầm lại. Câun nhìn dì Vương, chân mày hơi nhíu lại, trong khoảnh khắc dường như đang kiềm chế cơn giận, nhưng cũng đủ khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Dì Vương đâu dám ở lại, vội vàng khép cửa rồi rời đi.
Sau khi bà rời đi, ánh mắt Diêm Sinh Minh hạ xuống, từ từ dừng lại ở đôi chân của mình. Một lúc lâu sau, khóe miệng cậu nhếch lên một đường cong kỳ lạ, tựa như chế giễu, lại tựa như tự giễu, cuối cùng hóa thành sự thờ ơ.
Sở Tiêu bước vào nhà họ Diêm, bên trong không ít người. Anh nhìn một lượt những người đang có mặt, nhưng không ai trông giống Diêm Sinh Minh.
Hệ thống cũng có chút bối rối: [Ký chủ, Diêm Sinh Minh liệu có không đến không?] Hệ thống nghĩ đến đây thì hơi sốt ruột. Trước khi đến, nó hoàn toàn không ngờ nhiệm vụ lại khó đến vậy, ngay cả việc gặp nhân vật chính cũng không dễ dàng.
Xem ra lần sau khi tạo thân phận, nhất định phải chọn kỹ lưỡng, tốt nhất là kiểu có thể kề cận với nhân vật chính mọi lúc mọi nơi...
Sở Tiêu suy nghĩ một lát rồi nói: [Chắc sẽ không đâu. Trước đó cậu nói cậu ấy đã chú ý đến tôi rồi, vậy nên khi đối mặt với người không thích, tôi nghĩ cậu ấy sẽ không chọn cách phớt lờ.]
Nghe phân tích của ký chủ, hệ thống cũng gật gù đồng tình. Nhưng nghĩ đến những tin đồn hiện tại về nhân vật chính, hệ thống vẫn có chút lo lắng: [Ký chủ, lát nữa cậu phải cẩn thận nhé, tính cách của Diêm Sinh Minh rất kỳ quặc...]
Tuy nhiên, phản ứng của Sở Tiêu lại rất bình thản: [Cậu ấy năm nay mới hai mươi, còn trẻ, có thể thay đổi được, cứ từ từ mà làm.]
Nghe giọng điệu bình tĩnh bất thường của Sở Tiêu, hệ thống bỗng nhiên có một cảm giác kỳ lạ, liệu có phải nó đang lo lắng sai người rồi không.
Lúc này, mọi người cơ bản đã đến đông đủ. Diêm Lập nhìn qua vị trí trống duy nhất, hơi cau mày. Ông định gọi người lên lầu xem thử thì vừa hay nghe tiếng người giúp việc: "Thiếu gia đến rồi."
Diêm Lập quay đầu lại, lập tức nở nụ cười. Quả nhiên là Diêm Sinh Minh xuống.
Thực ra, về chuyện kết hôn với Sở Ngọc, trước đó Diêm Lập đã tìm Diêm Sinh Minh nói chuyện, nhưng thái độ của cậu cực kỳ tệ, khiến ông cũng bó tay.
Với đứa con trai duy nhất này, Diêm Lập rất yêu thương. Mười năm trước, Diêm Sinh Minh gặp tai nạn giao thông khiến đôi chân tàn phế. Đúng lúc đó, vợ cũ lại ly hôn với ông, nên ông càng thêm chiều chuộng con trai mình.