Ngay giây tiếp theo, đôi mắt gã bị một tia sáng chói lóa làm đau nhói, kế đó là cơn đau thấu xương từ ngực lấn át mọi cảm giác khác.
“Bịch!” Một âm thanh nặng nề vang lên, tài xế ngã xuống, trên ngực gã xuất hiện một lỗ máu lớn, máu bắn tung tóe khắp bảng điều khiển và cửa sổ xe phía sau lưng.
Không phải chứ, lòng tin giữa con người với nhau đâu rồi?
Đôi môi tài xế mấp máy, nhưng đáng tiếc là Nam Chi Đào đã bắn thủng phổi của gã, khiến gã không thể nói thêm lời nào.
Nam Chi Đào cầm trên tay một khẩu súng nhỏ gọn trông giống như bút laser. Phần lớn số tiền tiết kiệm của cô đã tiêu vào việc vượt biên, phần còn lại thì dùng để mua khẩu súng này.
Cô ôm lấy ngực đang đau nhói, khóc càng dữ dội hơn.
Khuôn mặt tái nhợt vì kích động mà thoáng hiện lên một chút đỏ ửng: “Xin lỗi, xin lỗi! Đây là lần đầu tiên tôi dùng loại vũ khí này. Rõ ràng là tôi nhắm vào tim của anh...”
“Xin lỗi, chắc anh đau lắm phải không? Tôi rất xin lỗi... nhưng sẽ xong ngay thôi...”
Đôi mắt của tài xế vừa bị ánh sáng mạnh từ khẩu súng laser chiếu thẳng vào, khiến gã tạm thời bị mù. Vì vậy, gã không thể nhìn thấy cô gái vừa lau nước mắt vừa nhắm khẩu súng vào đầu mình.
“Vì là anh tự phá vỡ lòng tin giữa chúng ta trước, nên không thể trách tôi được đâu.” Khi âm thanh tựa như quả dưa chín nổ tung vang lên, Nam Chi Đào khẽ nói.
Thiết bị đầu cuối của cô vẫn đang rung liên tục, do nhật ký hành động không ngừng cập nhật.
Nam Chi Đào nhìn thấy dòng nhật ký mới nhất: [Nạn nhân không để lại di chúc, toàn bộ tài sản đã thuộc về tay hung thủ.]
Đây chắc không phải là hồ sơ tội phạm chứ? Còn không thể xóa được nữa.
Cô có chút lo lắng.
Một dòng nhật ký mới lại nhảy ra: [Chúc mừng bạn nhận được 3612 điểm sinh tồn từ thi thể trước mặt.]
Dù vẫn chưa rõ điểm sinh tồn dùng để làm gì, nhưng Nam Chi Đào vẫn nghĩ, tài xế đúng là một người tốt.
Hơn nữa, địa điểm mà gã chọn cũng rất hợp lý, xung quanh không thấy bóng người nào. Cô nhanh chóng lấy chiếc túi đeo hông trên người gã, lục soát khắp các túi áo, túi bí mật của gã.
Cuối cùng, cô ôm hết những thứ tìm được, chạy về hướng an toàn mà mình đã xác định trước.
Trước khi xuống xe, Nam Chi Đào không nhận ra rằng bức tượng trên bảng điều khiển đã có một chút thay đổi.
Bức tượng màu trắng tinh của Mục Dương Nhân mở rộng cả ba đôi cánh, gương mặt đang gục trên lưng con cừu non cũng ngẩng lên, “nhìn về” hướng mà cô vừa rời đi.