Cô nhìn về bức tượng màu trắng tinh trên bệ điều khiển, thoạt nhìn giống như một món đồ trang trí bình thường, chỉ là tinh xảo hơn một chút.
Tượng điêu khắc hình một người mặc áo choàng dài, đang cuộn tròn thân mình, ôm một con cừu non trong lòng và gục mặt vào lưng nó.
Có lẽ để tăng thêm vẻ sinh động và thần thánh, sau lưng Mục Dương Nhân có ba đôi cánh, đôi cánh khép lại về phía trước. Qua khe hở giữa những chiếc cánh, Nam Chi Đào thấy tóc của Mục Dương Nhân là tóc xoăn gợn sóng, trông rất thời thượng.
Đột nhiên, xe dừng lại, tài xế quay đầu về phía các hành khách khác, nói: “Đến khu ô nhiễm nhẹ rồi, các người có thể xuống xe.”
Các hành khách khác muốn nghe thêm kinh nghiệm từ một lão cư dân Cự Lạc, nhưng tài xế không có ý định chia sẻ nhiều.
Chẳng mấy chốc, ngoại trừ Nam Chi Đào, tất cả hành khách còn lại đều bị đuổi xuống xe, chiếc xe buýt tiếp tục lăn bánh.
Con đường ngoài cửa sổ vẫn vắng vẻ, không có nhiều người, trên đường và đường ray trên cao không thấy một chiếc xe lơ lửng nào. Nam Chi Đào nhìn bản đồ, nơi này có vẻ là vùng ngoại ô.
Tài xế quả thực là một lão làng ở Cự Lạc, vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt, nhưng những gì gã nói đúng là rất hữu ích.
Ví dụ như thuê nhà thì an toàn hơn ở khách sạn, khách sạn thường nằm trong khu ô nhiễm trung bình, dễ gặp quỷ…
Ví dụ khi trời tối thì nên nhanh chóng về nhà, vì ngoài đường tỷ lệ gặp quỷ cao hơn nhiều so với ở nhà…
Ví dụ, đừng cãi nhau trên mạng, vì bạn không biết đối phương là người hay quỷ, mà quỷ nếu bị chọc giận thật sự có thể leo qua dây mạng tìm đến bạn để “giải quyết”...
Nam Chi Đào cẩn thận ghi nhớ những điều này.
Lát sau, xe dừng lại, lần này là tại một công trường bỏ hoang.
“Đây là trung tâm sinh tồn sao?” Nam Chi Đào nghi ngờ nhìn ra đống vật liệu xây dựng bên ngoài.
Tài xế bật cười lớn, bước ra khỏi ghế lái với một khẩu súng trong tay: “Cô thật sự tin à, đồ ngốc!”
“Năng lực có thể cướp đoạt được! Gϊếŧ cô tôi sẽ có cơ hội kế thừa dị năng của cô.”
Gã cười nhếch mép khinh bỉ, giương súng nhắm vào cô gái trẻ trên ghế.
Cô gái tội nghiệp sợ đến mức không biết phải đặt tay ở đâu, vừa hoảng loạn vừa run rẩy thốt lên: “Lòng tin giữa con người anh không có sao?”
Đôi mắt xinh đẹp của cô nhanh chóng đầy nước, từng giọt nước mắt từ khóe mắt lăn dài xuống má.
“Xinh đẹp thì có, tiếc là không có não.” Gã tài xế cười nhếch miệng, nhắm thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của cô.