“Đinh ——”
[ Đẹp trai nhất Đế Quốc: Ủa? Chuyện gì đang xảy ra vậy nè? Cái ID này, tôi không nhìn lầm nhỉ? ]
[ Nỗ lực vì miêu lương: Trời mẹ, cái ID này sao lại thấy quen mắt thế nhỉ? ]
[ Đứng nhất kỳ thi thật sự rất đơn giản: chị Kiều, chị mới mời ai vào đây vậy? Mọi người ở đây có quen không? ]
[ Domi là bảo bối của Kiều Kiều: Khụ khụ, mọi người không lầm đâu, đây là nguyên soái đại nhân ]
[ Mặc Tà:. ]
[ Đẹp Trai nhất Đế Quốc: Trời mẹ? ]
[ Nỗ lực vì miêu lương: Trời mẹ. ]
......
[ Đứng nhất kỳ thi thật sự rất đơn giản: Trời mẹ + đây là ID của đế quốc thật ]
[ Mặc Tà:. ]
Mặc Tà nhìn sự ra vào diễn đàn liên tục, nhìn thấy phản ứng bất ngờ vì sự xuất hiện của anh, anh không khỏi nhíu mày, mà Lâm Kiều Kiều ở một bên cười cong eo: “Ha ha ha, tôi đã nói rồi mà, chuyện lão đại nuôi thú cưng chắc chắn sẽ khiến mọi người khϊếp sợ.”
Mặc Tà không nói, chỉ là click mở giao diện của thành viên lên, phát hiện rất nhiều avatar và tên đều là người anh có quen biết, có quân đội, có hoàng thất, có gia tộc, còn có đối tác kinh doanh, không ít người đều nằm ở trong danh sách liên lạc cá nhân của anh.
Lâm Kiều Kiều thấy Mặc Tà không nói lời nào, cô ấy liền nói: “Thật ra chuyện lão đại anh không sử dụng mạng xã hội mọi người đều biết, anh thấy đó mọi người trong diễn đàn này đều là người nuôi thú cưng, nhưng cũng có một số người không có nuôi thú cưng, vào đây cũng để hít của thơm của người ta thôi.”
Đúng lúc này, trong diễn đàn lại hiện ra tin nhắn mới.
[ Thành Thành là người tốt: Tôi hơi tò mò, vì sao nguyên soái đại nhân lại vào diễn đàn này nhỉ? ]
[ Chân corgi nhà tôi không ngắn!: Còn có thể là bởi vì gì, đương nhiên là bởi vì nuôi thú cưng rồi! ]
[ Đẹp trai nhất Đế Quốc: Chẳng lẽ mấy người không hiếu kỳ một người lạnh lùng như nguyên soái đại nhân sẽ nuôi thú cưng gì sao? ]
[ Đứng nhất kỳ thi thật sự rất đơn giản: Tò mò tò mò! ]
[ Nhị hoàng tử: Tôi cũng rất tò mò @ Mặc Tà ]
[ Nỗ lực vì miêu lương: Tò mò +1]
[ gặm gặm hắn cha mễ: Tò mò +1]
......
Lâm Kiều Kiều vừa thấy, số lượng tin nhắn lập tức đã chạm đến tin nhắn nhắc nhở bong bóng màu đỏ có số 29. Cô cười nói “Đúng rồi, tôi vẫn chưa thấy mèo con của lão đại anh như thế nào nữa đó! Tôi có thể vào xem một chút được không?”
“Không được.” Mặc Tà nhanh chóng trả lời, ánh mắt anh hiện lên một tia sắc bén, Lâm Kiều Kiều bị nhìn đến lạnh sống lưng.
Mặc Tà không muốn để Lâm Kiều Kiều đi vào, không phải bởi vì Lâm Kiều Kiều không thể vào, mà nếu cô ấy nhìn thấy Chứ Văn, chắc chắn phát hiện Chu Văn không phải là thú cưng bình thường, mà là thú nhân.
Lâm Kiều Kiều lập tức từ bỏ ý định đi vào, cô ấy lùi một bước nói: “Vậy … tôi có thể xem ảnh không nhỉ? Lão đại?”
Mặc Tà không nói chuyện, chỉ là bỗng nhiên anh nhớ trước đó chú Phòng luôn gửi ảnh cho anh, mỗi một bức ảnh nhận được anh đều lưu lại.
“Có thể.”
Vì thế Mặc Tà liền gửi vào diễn đàn một bức ảnh, trong bức ảnh là Chu Văn đang cuộn tròn trong ổ mèo ngủ ngon lành, chóp đầu lông tơ vừa lúc lộ ra, thân thể của Chu Văn vốn đã nhỏ nhắn, nhưng đầu của cậu lại hơi lớn một chút, nhìn càng thêm khờ khệch đáng yêu.
[ Đẹp trai nhất Đế Quốc: Tôi nhìn lầm hả ta? ]
[ Nhị hoàng tử: Nguyên soái nuôi mèo hả? ]
[ Domi là bảo bối của Kiều Kiều: Tôi xỉu, quá đáng yêu!!! Rõ ràng tôi đang ở hiện trường mà vẫn không thể trực tiếp xem mèo là saooo! ]
[ Nỗ lực vì miêu lương: Đúng là quá đáng yêu!!! Nhìn cái mũi nhỏ nhỏ hồng hồng của em ấy kìa, ô ô, sao lại có cái mũi vừa hồng vừa đáng yêu như vậy chứ! ]
[ gặm gặm hắn cha mễ: @Domi là bảo bối của Kiều Kiều, hiện tại cô đang ở nhà nguyên soái sao? ]
[ Domi là bảo bối của Kiều Kiều: Đúng vậy, tôi tới tặng đồ, nhưng lão đại không có cho tôi xem mèo!!! Anh ta còn hung dữ với tôi nữa! ]
[ Đẹp trai nhất đế quốc: Ha ha ha ha, người xứng đáng ha ha ha ]
[ Domi là bảo bối của Kiều Kiều: Cố Hàn Vũ ngươi cười cái rắm! Có bản lĩnh thì ngon đừng về Đế Đô!! ]
Lâm Kiều Kiều tức giận trả lời tin nhắn Cố Hàn Vũ một lúc, cô tức giận đến mức hai mắt mở to: “Cái đồ ngủ Cố Hàn Vũ này! Chờ hắn từ tinh quỹ trở về xem lão nương không thu thập hắn.”
Đối với chuyện hai người Lâm Kiều Kiều luôn đấu đá chí chóe với Cố Hàn Vũ, Mặc Tà đã thấy nhiều cũng không mấy quan tâm nữa, anh bình tĩnh uống ngụm trà: “Được rồi, cái muốn thấy cũng đã cho xem rồi, có phải cô nên đi về rồi không?”
Lâm Kiều Kiều oan ức nhìn phía Mặc Tà, khổ sở nói: “Lão đại! Không nghĩ tới đến anh cũng đối xử với tôi như vậy sao?”
“Trở về nơi mình đến đi.” Mặc Tà không chút khách khí nói ra sáu chữ này.
Lâm Kiều Kiều càng thêm tức giận, nhưng cô cũng không thêm nề hà, Mặc Tà cũng không phải là dạng người mà cô chỉ cần làm nũng là anh sẽ mềm lòng, nếu không cũng không thể ngồi lên vị trí nguyên soái.
Lâm Kiều Kiều buồn bực, bĩu miệng nói: “Được rồi, vậy lão đại, tôi về quân bộ trước.”
“Um, đi đi.” Mặc Tà thản nhiên.
Lâm Kiều Kiều đi rồi, Mặc Tà liền đi tìm Chu Văn, lúc này Chu Văn đang ăn bánh kém ở nhà ăn, nhưng bởi vì miệng của cậu quá nhỏ, khi ăn dính hết kem bơ lên vòm miệng, thậm chí mấy cọng râu mèo cũng dính một chút.
Mộ Lệ bình tĩnh rút khăn ướt giúp Chu Văn lau miệng, Anna đứng một bên cười hì hì, chỉ có chú Phòng đứng bên cạnh thấy Mặc Tà trở về, liền hành lễ, nói: “Chủ nhân, đã là thời gian ăn cơm chiều, tiểu thiếu gia đang dùng cơm.”
Mặc Tà gật gật đầu, anh đi đến bên cạnh Chu Văn, Chu Văn ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Tà, đôi mắt ánh kim mở lớn: “Mặc Tà, anh đã xong việc chưa? Tôi định chờ anh ăn cơm chung, nhưng chú Phòng nói không biết khi nào anh mới xong việc, cho nên tôi ăn trước.”
“Um, xong rồi, ăn có ngon không?” Mặc Tà xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu.
Chu Văn bị xoa đến nổi kêu lên: “Ăn ngon, anh có muốn ăn chung với tôi không?”
“Tôi không thích ăn bánh kem.” Mặc Tà nói, hơi dừng một chút: “Nhưng có thể cùng em ăn cơm chiều.”
Mặc Tà nhìn chú Phòng, chú Phòng hiểu ý, phân phó người hầu xuống bếp mang bữa tối của Mặc Tà lên, bữa tối đã được chuẩn bị từ trước, vẫn luôn được đặt trong thiết bị giữ ấm chờ chủ nhân dùng bữa.
Hai người cùng nhau ăn chung bữa tối, Mặc Tà dùng cơm vô cùng ưu nhã, mà Chu Văn lại ăn ngấu nghiến.
Màn đêm xuống, Mặc Tà muốn tiếp tục dạy Chu Văn phát âm, Chu Văn học vô cùng nhanh, cách phát âm của cậu rất hoàn mỹ, hai người học tập một hồi, Chu Văn liền nhắc tới đầu cuối.
“Mặc Tà, tôi có một chuyện muốn xin anh, tôi muốn xin anh một món đồ.” Chu Văn ngồi ở trên sô pha nói.
Mặc Tà đặt quyển sách trong tay sáng một bên, hỏi: “Em muốn cái gì?”
“Tôi muốn một cái đầu cuối.” Chu Văn nghĩ, đi động ở nơi này hình như gọi là đầu cuối.
Trước đó, Chu Văn và Mạc Tà đã từng dùng thiết bị đầu cuối của chú Phòng để gọi video, mà cũng bởi vì cậu không có nhu cầu lên mạng, cho nên cậu không có thiết bị đầu cuối.
Nhưng sau này khi học chữ, Chu Văn phát hiện ra rằng bộ phận chữ viết không chỉ có tiếng Trung, cậu tò mò về ngôn ngữ của thế giới này, hơn nữa cậu có rất nhiều tò mò về thế giới này, nhưng đáng tiếc là không có nơi nào để tìm.
Mặc Tà suy nghĩ một lát: “Được thôi, tôi sẽ bảo chú Phòng chuẩn bị một thiết bị đầu cuối cho em, em còn muốn gì nữa không?”
Chu Văn đáp: “Tạm thời không có.”
Mặc Tà gật gật đầu, sau đó gửi tin nhắn cho chú Phòng trên thiết bị đầu cuối của mình, bảo chú
chuẩn bị một thiết bị đầu cuối mới cho Chu Văn vào ngày mai.
Lúc sau, Chu Văn đã bị Mặc Tà dỗ đi ngủ.
Một đêm ngủ ngon.