“Chuyện gì?” Mặc Tà ngước mắt nhìn về phía chú Phòng.
Chú Phòng sẽ không bao giờ làm phiền Mặc Tà trong lúc anh đang nghỉ ngơi, huống hồ càng là lúc anh đang ở cùng với Chu Văn, chú Phòng sẽ biết ý đứng đằng xa chờ lệnh chủ nhân, mà như hôm nay đến chào buổi sáng như thế này, chắc chắn là có việc.
“Chủ nhân, Lâm thượng tướng tới chơi.” Chú Phòng nói.
“Được, tôi đã biết.” Mặc Tà đem Chu Văn đưa cho chú Phòng, nói tiếp: “Chú xem chừng em ấy, tôi đi gặp khách.”
“Vâng, chủ nhân.” Chú Phòng cẩn thận đón lấy thân thể con non của Chu Văn.
Ở trong phòng khách, một người phụ nữ vị dáng người mạn diệu đang đứng ở chính giữa đại sảnh, cô ấy mặc trên mình bộ quân trang xinh đẹp màu trắng, chiếc đai lưng màu đen ôm trọn vòng eo của cô phác hoạ đường cong tuyệt đẹp của nó, mà bắt mắt nhất chính là mái tóc đỏ của cô nàng, vô cùng xứng đáng với dáng vẻ phong tình vạn chủng của cô.
Mặc Tà vừa vào cửa liền thấy dáng vẻ khí phách của Lâm Kiều Kiều lần toả khắp đại sảnh, tuy rằng anh đã quá quen với dáng vẻ này của cô ấy, lại vẫn như cũ nhịn không được nhíu mày.
“Cô đứng ở chỗ này, là muốn làm thần giữ cửa cho tôi sao?” Mặc Tà bất ngờ nói ra.
Lâm Kiều Kiều nhếch miệng cười, khi cô ấy cười lên, đôi mắt phương cong cong càng khiến cô quyến rũ: “Ôi, đã lâu rồi không được gặp Mặc đại nguyên soái nha, bất quá ngài nói muốn tôi làm thần giữ cửa cho ngài thật là đề cao tôi quá, cũng không phải ai cũng có thể có tư cách làm thần giữ cửa cho ngài.”
Mặc Tà ngồi xuống vị trí chủ toạ trong phòng tiếp khách, ý bảo Lâm Kiều Kiều ngồi vị trí khách nhân, sau khi Lâm Kiều Kiều ngồi xuống, người máy túc trực ở phòng tiếp khách lập tức bưng lên ca cao nóng cho Lâm Kiều Kiều.
Lâm Kiều Kiều thấy ca cao nóng đôi mắt sáng một chút, cầm ly uống một ngụm, độ ấm vừa vặn có thể dùng ngay, hơn nữa hương vị rất tuyệt, là mùi vị Lâm Kiều Kiều thích nhất.
Lâm Kiều Kiều buông ca cao nóng, cười nói: “Ai nha, vẫn là người máy ở phủ nguyên soái hiểu chuyện, tôi chỉ mới đến đây mấy lần mà nhớ kỹ khẩu vị của tôi rôi.”
Mặc Tà cũng không quan tâm đến thói hư hay nói xỉa này của Lâm Kiều Kiều, nghiêm túc nói: “Uống cũng uống rồi, có việc gì thì mau nói đi, cô tới phủ nguyên soái làm cái gì?”
Lúc này Lâm Kiều Kiều đập tay một cái, làm ra vẻ bừng tỉnh giờ mới nhớ ra mục đích mình đến đây: “A, thiếu chút nữa đã quên mục đích đến đây rồi, còn may có lãnh đạo tốt nhắc nhở ~”
Khoảng thời gian Mặc Tà vẫn chưa có chức vụ nguyên soái này, Lâm Kiều Kiều đã từng làm thủ hạ dưới trướng anh một khoảng thời gian, tuy rằng tuổi của Lâm Kiều Kiều lớn hơn Mặc Tà một chút, nhưng khi ở trong đội ngũ đều sẽ kêu thân là đội trưởng Mặc Tà hay lão đại.
“Có rắm mau thả, nếu cô không có gì chuyện quan trọng, hiện tại lập tức lập tức bước ra khỏi nhà của tôi đi.” Mặc Tà phẫn nộ nói, tất nhiên là nguyên soái đại nhân không có nhiều kiên nhẫn.
Thấy Mặc Tà dáng vẻ này, Lâm Kiều Kiều lập tức đứng đắn nói: “Báo cáo lão đại, hôm nay tôi tới đây, quả thực là có việc muốn tìm ngài.”
“Nói.” Mặc Tà từ trong miệng nghiến ra một chữ.
Lâm Kiều Kiều không biết từ nơi nào lấy ra một tin hàm được bọc kín, giao cho người máy, để người máy đưa cho Mặc Tà.
Khi Mặc Tà mới vừa tiếp xúc tin hàm, anh thấy dấu hiệu trên đó, thần sắc lập tức nghiêm túc lên.
“Cô lấy cái này ở đâu?”
Lâm Kiều Kiều thấy Mặc Tà bình tĩnh hơn, liền cười nói: “Lão đại cũng biết Lâm gia đang làm gì mà, tuy bức thư này đã được tôi kịp thời chặn lại, nhưng hiện tại vẫn chưa biết ai là người gửi, chỉ biết người nọ đang làm việc ở phủ nguyên soái.”
Mặc Tà mở tin hàm, chỉ liếc nhìn nội dung đại khái, sắc mặt liền lạnh vài phần. Mặc Tà vò nát bức thư trong tay thành quả cầu, cười nhạo nói: “Tốt, cũng dám gài người ngay dưới mí mắt của tôi, còn muốn mơ ước đồ vật của tôi.”
Lâm Kiều Kiều bắt chéo chân, tao nhã cầm cốc ca cao nóng lên uống thêm một ngụm nữa, sau đó mới nói:
“Lão đại yên tâm, bức thư này ngoại trừ người người viết thư thì chưa có ai chạm qua nó nữa, ngay cả tôi cũng không thấy nội dung bên trong.”
Mặc Tà đưa chiếc phong bì bị xé rách cho người máy, chỉ thấy phong thư bị người máy đặt ở trên bụng trong rương, rất nhanh có âm thanh giòn tan vàng lên, bức thư trong bụng người máy thành vụn, đến chữ cái cũng không thấy rõ.
“Chuyện này tôi sẽ xử lý.” Mặc Tà khôi phục lại vẻ mặt vô tình như trước: “Lần này phải cảm ơn cô đã giúp tôi.”
Lâm Kiều Kiều quơ quơ chân, trêu đùa: “Nếu lão đại muốn cảm ơn tôi, thì bằng anh cho tôi mượn vũ khí trong kho của anh chơi vài ngày nhé.”
“Việc này thì không được.” Mặc Tà đến cả mắt cũng lười nhìn, nhanh chóng trả lời.
Trong nháy mắt Lâm Kiều Kiều trở nên suy sụp, kêu rên nói: “Vì cái gì? Lão đại, anh có thể cho tên Cố Hàn Vũ kia sử dụng, còn tự mình đưa đi, sao đến tôi mượn một chút cũng không được? Một ngày cũng không được?”
Mặc Tà hờ hững nói: “Tôi cho hắn mượn vì hắn có việc cần dùng, mà cô là dùng để làm cái gì?”
Lâm Kiều Kiểu á khẩu không trả lời được, cô chủ chu miệng, thở dài nói: “Ai, tôi biết rồi, lão đại lãnh khốc vô tình quả không dễ nói chuyện, bất quá, gần đây tôi có nghe một số lời đồn đãi đó.”
“Cái gì đồn đãi?” Lời này khiến cho Mặc Tà tò mò.
Lâm Kiều Kiều đột nhiên ái muội nhìn Mặc Tà, không có ý tốt cười nói: “Có người đồn rằng, từ sau khi trở về từ chuyến tuần tra, lão đại anh lại thường xuyên về nhà, đặc biệt là hôm nay, nguyên soái dùng đến 25 lần bước nhảy để về đế đô nhanh nhất, sau khi quân hạm hạ cánh liền trở về phủ nguyên soái, để lại mọi người đều ở truyền, anh ở phủ nguyên soái kim ốc tàng kiều!”
Mặc Tà nhăn lại mặt mày: “Là ai đồn đãi như vậy?”
Lâm Kiều Kiều vui cười: “Chuyện này thì tôi không biết, nhưng việc anh dùng đến 25 lần bước nhảy, mọi người trên dưới đều biết, anh nói nhanh lên, có phải anh thật sự đang kim ốc tàng kiều hay không?”
Tâm hồn nhiều chuyện của Lâm Kiều Kiều đều bị triệu tập ra rồi, Mặc Tà khinh thường liếc Lâm Kiều Kiều, đạm nhiên nói: “Không có kim ốc tàng kiều.”
“Vậy anh gấp gáp về phủ nguyên soái để làm gì? Việc này không giống phong cách ngày thường của đại nguyên soái lắm nha.” Lâm Kiều Kiều khó hiểu nói: “Anh đừng có dùng cái lí do gì mà phải rèn luyện thể chất cho quân ngũ nhé, loại chuyện ma quỷ như này tôi không tin.”
Trong đầu Mặc Tà nhớ đến dáng ngủ mềm mại của mèo con khi ngủ, khóe miệng trong lúc lơ đãng giơ lên: “Kim ốc tàng kiều thì không có, nhưng trong nhà có bảo bảo.”
Lâm Kiều Kiều nghe đến đây hai mắt toả sáng, hưng phấn đến giơ chân xuống đất, rất hưng phấn hỏi: “Oa Ôi! Anh còn nói anh không phải kim ốc tàng kiều, mau kể cho tôi nghe đi, đây chính là tin tức quan trọng đó!”
Vừa thấy Lâm Kiều Kiều kích động như thế, Mặc Tà lập tức khôi phục sự nghiêm túc trên gương mặt, bình tĩnh khụ khụ: “Không phải không muốn nói với cô, chỉ là tôi đang nuôi một con mèo mà thôi.”
“Meo?” Bởi vì Lâm Kiều Kiều không đọc qua nội dung của bức thư kia, càng không có ở trên quân hạm trở về của Mặc Tà, cho nên cô vẫn chưa biết được lại lịch của Chu Văn.
“Anh mà cũng nuôi mèo sao?” Lâm Kiều Kiều lại tiếp tục kinh ngạc, nhưng thần sắc lại không nhiệt tình như lúc trước, bất quá với chuyện nguyên soái đại nhân nuôi thú cưng, đối với Lâm Kiều Kiều mà nói cũng rất lạ rồi.
“Rất kỳ quái sao?” Mặc Tà hỏi.
Lâm Kiều Kiểu than một tiếng: “Tất nhiên, đối với người khác mà nói thì bình thường, nhưng đối với lão đại anh, hiển nhiên làm tôi vẫn có chút ngoài ý muốn, bất quá lão đại, đây là lần đầu tiên anh nuôi thú cưng nhỉ?”
Mặc Tà nghe thấy hai chữ thú cưng thì nhướng mày, nhưng cũng không giải thích thêm: “Là lần đầu tiên.”
“Haha, nếu lão đại là lần đầu tiên, khẳng định có rất nhiều việc không hiểu rồi, như vậy, để tôi kéo anh vào một cái diễn đàn, trong diễn đàn có rất nhiều người mà anh quen đó, bọn họ đều nuôi thú cưng, có thể chia sẻ kinh nghiệm cho anh nha!”
Nói xong, Lâm Kiều Kiều liền mở thiếc bị liên lạc của mình ra, bấm bấm vài chỗ trên màn hình xanh, sau đó thiết bị đầu cuối của Mặc Tà liền vang lên thông báo.
“Ding~ Chào mừng bạn gia nhập [Ngôi nhà thú cưng của những người thành đạt]~ Người mới
đến, nhớ đến thường xuyên hơn nhé~”