Ta Chỉ Là Cái Phông Nền Thôi À

Thế giới 1 - Chương 2: Học bá đáng thương

"Các em nhìn xem, các em đã biến lớp học này thành cái dạng gì rồi! Tháng sau là kiểm tra tháng, sau đó là kiểm tra liên trường. Các em đang học lớp 11! Sang học kỳ sau là lên lớp 12, thời gian thì gấp rút thế này! Không những không tập trung học, mà còn đùa giỡn, làm ồn, ảnh hưởng đến việc học của các bạn khác! Các em không thấy lương tâm mình cắn rứt sao?"

Cụm từ "các bạn khác" trong lời trách của thầy như muốn chỉ đích danh, khiến mọi ánh mắt trong lớp gần như đều hướng về phía một người — lớp trưởng của họ.

"Ảnh hưởng ai chứ?" Ngô Chí Hâm bĩu môi, dùng khuỷu tay chọc nhẹ vào bạn cùng bàn, đảo mắt nói: "Với dáng vẻ của lớp trưởng, trời có sập xuống cũng chẳng ảnh hưởng đến cậu ta học đâu. Chút ồn ào của tụi mình thì tính gì."

Bạn cùng bàn của cậu ta cũng là một "mọt sách" chính hiệu, đeo cặp kính dày cộp che kín hơn nửa khuôn mặt. Mái tóc đen nhánh mềm mại, hơi bù xù, dài chấm cổ, che khuất gần hết các đường nét. Chỉ có thể nhìn thấy làn da trắng bệch, quanh năm khoác bộ đồng phục xanh trắng của trường, cúc áo luôn được cài kín tới tận cổ, trông có vẻ nghẹt thở.

Ngô Chí Hâm thường ngày không quá để ý đến phản ứng của Tống Dã, bởi cậu bạn này thậm chí còn "vô hình" hơn cả chính mình. Nhưng cũng vì sự "vô hình" ấy, đôi lúc Ngô Chí Hâm lại cảm thấy mình cần quan tâm hơn một chút đến cậu bạn đáng thương này. Bằng không, nếu một ngày nào đó Tống Dã đột nhiên biến mất, có lẽ cậu cũng chẳng hay biết.

"Tống Dã, tôi đang nói với cậu đấy, cậu có nghe thấy không?" Ngô Chí Hâm nhíu mày, thấy đối phương không trả lời, trong lòng có chút không hài lòng.

"À, nghe rồi." Tống Dã chậm chạp đáp lại, cúi đầu, phụ họa một câu: "Đúng vậy, lớp trưởng yêu thích học hành như thế, nghiêm túc như thế, làm sao có thể bị chúng ta làm phiền được chứ. Thầy giáo chỉ nói linh tinh thôi."

Ngô Chí Hâm miễn cưỡng chấp nhận câu trả lời, sau đó nhìn về phía thầy giáo tuần tra đang đứng trên bục giảng thao thao bất tuyệt. Nhớ lại chủ đề "chưa kịp ngẩng đầu đã chết giữa đường", cậu nhịn không được nhỏ giọng nói: "Cậu có biết không? Ở trạm tàu điện ngầm 423, đoạn Hải Kiều Lộ ấy, có biếи ŧɦái đấy! Nghe nói đã có ba, bốn bạn bị sàm sỡ, còn bị vỗ mông nữa!"

Nói đến đây, Ngô Chí Hâm rùng mình, nổi cả da gà: "Hơn nữa, nó còn dám sờ cả con trai!"

Tống Dã nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của cậu bạn, thầm nghĩ: Đương nhiên là tôi biết rồi. Tên biếи ŧɦái đó không chỉ sờ nam sinh, mà sau này còn sẽ "động tay động chân" thật sự. Hơn nữa, nạn nhân còn là lớp trưởng chăm chỉ học hành của bọn họ.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tống Dã bất giác hướng về phía nam sinh đang ngồi ở trung tâm phòng học.

Trong mỗi phòng học, vị trí được coi là đắc địa nhất luôn nằm ở hàng thứ ba, chính giữa lớp. Đây là nơi có tầm nhìn tốt nhất để nhìn lên bảng đen, tránh được bụi phấn và nước miếng bay ra, cũng không bị làm phiền bởi tiếng ồn hay thùng rác. Những học sinh ngồi ở vị trí này thường là những người ưu tú nhất.

Từ góc nhìn phía sau, Tống Dã có thể thấy rõ bóng dáng thẳng tắp của đối phương. Sống lưng như thể không bao giờ biết cong, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, hơi cúi đầu tập trung làm bài. Đôi tay cậu ta nắm chặt cây bút, lực đạo mạnh mẽ làm các khớp xương nổi rõ, ngón tay thon dài, trên mu bàn tay gân xanh nhô lên một cách đầy tinh tế — đó là đôi tay mà bất cứ người yêu cái đẹp nào cũng phải xiêu lòng.