Ta Chỉ Là Cái Phông Nền Thôi À

Thế giới 1 - Chương 1: Học bá đáng thương

Tháng Tư, những cơn mưa như trút nước ào ạt đổ xuống, trong không khí tràn ngập cảm giác oi bức và ẩm ướt.

Dù là tháng Tư, nhưng ở miền Nam, nhiệt độ bắt đầu tăng dần. Kèm theo đó là những cơn gió hồi Nam làm người ta khó chịu, bất kể làm gì cũng thấy bức bối, phiền muộn.

Đối với học sinh, đặc biệt là các bạn cấp ba, những ngày dài dằng dặc thế này chỉ có thể tạm thoát khỏi cảm giác ngột ngạt vào tối thứ Sáu, khi được về nhà.

Tiết tự học buổi tối kết thúc trước giờ tan học khoảng nửa tiếng, căn phòng học vốn yên tĩnh bắt đầu ồn ào hẳn lên, tiếng trò chuyện râm ran khắp nơi, từ lớp này lan sang lớp khác, dần dần thành cả tầng lầu như ong vỡ tổ.

Thầy giáo tuần tra vừa chạy quanh vừa lớn tiếng quát: "Các em đang làm gì đấy hả! Còn chưa tan học đâu! Không được làm ồn, tập trung ôn tập đi! Các em nhìn xem bây giờ là lúc nào rồi! Tháng sau là kiểm tra tháng rồi! Nếu còn ồn nữa, tôi gọi chủ nhiệm lớp các em lên bây giờ!"

Dưới tiếng quát của thầy, đám học sinh bắt đầu yên lặng lại, giả vờ cúi đầu chăm chỉ đọc sách. Nhưng đợi khi thầy giáo bước ra khỏi phòng, cả đám lại ngẩng đầu lên, khoanh tay bàn tán tiếp.

"Này, các cậu biết chưa? Gần đây ở trạm tàu điện ngầm có biếи ŧɦái đấy!" Ngô Chí Hâm lên tiếng, ngay lập tức thu hút sự chú ý của cả đám xung quanh.

"Thật á?! Có biếи ŧɦái hả?"

"Đúng rồi, lần trước có bạn nữ bên lớp bên đi xe buýt còn gặp phải một tên bệnh hoạn, ghê kinh khủng."

"Không phải cậu ấy dùng luôn cuốn từ điển Hán ngữ đập vào mặt hắn sao? Ha ha ha, chắc cú đấy, có khi hắn bị đau đến nỗi không dám giở trò nữa."

"Rồi cuốn từ điển đó còn đem đi bán second-hand nữa chứ, không biết ai xui mua lại."

"Từ điển đó phải gần hai trăm nghìn chứ ít à, tôi nhớ có lần thấy trên một app bán chưa tới trăm nghìn."

"Chắc hàng lậu đấy!"

"Kệ đi, mấy người tự mua được mấy cuốn bản gốc nào?"

"Tôi nhiều tiền mà, mua thoải mái!"

"Xem cậu giàu thế nào."

"Đừng kéo quần tôi chứ!"

"Ấy, tôi nói là trạm tàu điện ngầm, không phải xe buýt! Các cậu nghe tôi nói đã!" Ngô Chí Hâm vội kéo lại chủ đề, nhưng không may lại bị cuốn vào một trận "ẩu đả" giữa đám bạn. Kính của cậu rơi xuống đất, hoảng hốt hét lớn: "Đừng giẫm vào! Kính mới làm tuần trước đấy! Hỏng rồi thì mẹ tôi đánh chết mất!"

Kết thúc trận ồn ào này, thầy giáo tuần tra xuất hiện.

Thầy đứng trên bục giảng, cầm cây thước múa may trước bảng đen, rồi mạnh tay đập xuống bàn giáo viên. Một lớp bụi phấn bay mù mịt, khiến cả dãy bàn đầu ho sặc sụa, có người còn suýt nôn.

Thầy giáo tuần tra cũng hơi muốn ho, nhưng đối diện với ánh mắt sáng ngời của cả lớp, thầy cố gắng giữ vẻ nghiêm túc, nuốt ngược đám bụi phấn trong miệng xuống, rồi bắt đầu bài giảng trách móc đầy "đau đớn":