Mỹ Nhân Sợ Xã Giao Bị Quái Vật Để Ý

Chương 3.2: Xã giao khó quá, chẳng muốn xã giao tí nào

Khâu Thu nói muốn đền giày cho Bùi Tư Lễ.

Vì dây giày người ta bị Vượng Phúc cắn hỏng nên cậu ngại cực kỳ, nhưng hôm nay người đàn ông ấy bận việc khác, nên chuyện mua giày chỉ có thể dời đến vài ngày nữa.

Khâu Thu thỏa thuận xong xuôi thì thêm số liên lạc của Bùi Tư Lễ, nhưng đến khi cần ghi chú tên người thì lại thấy hơi nan giải, vì cậu chỉ mới quen người hàng xóm mới này có hai ngày, vẫn chưa biết tên đối phương.

Bùi Tư Lễ như đã nhìn ra sự khó xử của cậu, lên tiếng rất đúng lúc: "Bùi Tư Lễ."

Nghe được cái tên này, Khâu Thu lại hơi ngạc nhiên.

Người khác có thể không biết chứ Khâu Thu thì biết, bởi vì mỗi lần nhắn tin thông báo cho cậu, thi thoảng cặp cha mẹ ở thủ đô xa xôi kia cũng sẽ nhắc đến cái tên này.

Hắn là một người mới phất lên trong giới kinh doanh, hành tung bí ẩn, lạnh nhạt vô cảm, thủ đoạn cao minh, mới có bao lâu mà đã tiến vào giới thượng lưu, hơn nữa còn có vẻ ngoài điển trai, nên thoáng chốc đã trở thành đề tài bàn tán say sưa của mọi người ở thủ đô.

Không ngờ một người đàn ông như vậy lại xuất hiện ở cái nơi xa xôi hẻo lánh này, mà còn trở thành hàng xóm của mình nữa.

Thảo nào ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, Khâu Thu đã thấy sợ hắn, hóa ra ấy chính là nỗi sợ và sự kiêng dè đã khắc sâu vào xương tủy của một nô ɭệ tư bản 996 đối với nhà tư bản.

Cậu hơi hối hận vì mình đã đồng ý với yêu cầu cùng nhau đi mua giày với hắn.

Đáng lẽ nên chuyển khoản luôn cho rồi.

***

Sau khi về nhà, Khâu Thu càng nghĩ càng cảm thấy mình không nên đồng ý với cuộc hẹn cùng đi mua giày của Bùi Tư Lễ, bởi vì bên ngoài có rất nhiều người lui tới, đủ loại ánh mắt dòm ngó khắp nơi, mùa hè lại có nắng gắt nữa, mà cậu còn phải đi chầm chậm ở nơi công cộng với người hàng xóm mới để cẩn thận chọn giày...

Mới nghĩ tới thôi mà đã thấy ngột ngạt khó thở rồi.

Hay là thôi cứ chuyển khoản luôn cho xong?!

Cậu tiện tay sờ sờ cái đầu đầy lông mềm của Vượng Phúc, ngồi xổm bên cạnh cái ổ của nó, cẩn thận lựa lời để nói cho khéo.

[Xin lỗi anh, tôi có thể chuyển khoản được không...]

Xóa đi, nghe cứng nhắc quá.

[Anh Bùi ơi, xin lỗi vì không thể đúng hẹn với anh...]

Nghe kỳ quặc quá, lại xóa hết.

Rối rắm tới lui, đã sắp một tiếng đồng hồ rồi mà Khâu Thu vẫn chưa nhắn ra được một chữ nào.

Hầy, biết ngay mà, xã giao khó quá...

Chẳng muốn xã giao tí nào.

Vượng Phúc không chơi với cuộn len của nó như mọi khi, mà cứ dí theo đầu ngón tay của Khâu Thu rồi cọ cọ dụi dụi, chiếc lưỡi nhỏ dài có gai ngược thi thoảng lại liếʍ lên da tay trắng nõn.

Khâu Thu sờ sờ lỗ tai nó, thở dài: "Làm sao bây giờ, không muốn ra ngoài đâu."

Nhưng nếu cứ tùy tiện nhắn tin từ chối Bùi Tư Lễ như vậy thì có phải là hơi bất lịch sự hay không? Rõ ràng đã hẹn trước cả rồi, thế mà cậu lại đổi ý đột xuất như vậy...

Phiền phức quá đi.

Lấy củ cà rốt trên bàn xuống bỏ vào đĩa ăn của Vượng Phúc, Khâu Thu bưng mặt thở dài thườn thượt.

Sự chú ý của cậu đều tập trung vào chuyện làm cách nào để lảng tránh việc ra ngoài một cách lịch sự nhất có thể, nên đâu hề phát hiện một con thỏ như Vượng Phúc nay lại có cái lưỡi dài thật dài, và nó đã dùng cái lưỡi ấy để cuốn hết củ cà rốt vào bụng, hưng phấn đến nỗi từng cọng lông đều khẽ rung rinh.

Chẳng bao lâu sau, chiếc điện thoại đặt ở một bên của Khâu Thu chợt rung lên một cái.

Cậu cầm lên kiểm tra, là tin nhắn của Bùi Tư Lễ.

Hắn không gõ chữ mà chỉ gửi hai tin nhắn thoại.

Khâu Thu nhấn vào để nghe, giọng nói lành lạnh của người đàn ông ấy lập tức lấp đầy không gian trong nhà: "Chào buổi tối, Khâu Thu."

"Xin lỗi nhé, ngày đó tôi không đi được, có chuyến công tác đột xuất, chúng ta đổi sang ngày khác được không?"

Đổi ngày khác!

Nghe được lời này, bé nhút nhát lập tức phấn chấn lên hẳn!

Cậu thừa dịp dũng khí của mình còn đang dâng trào, lạch cạch gõ chữ: [Vâng vâng, anh Bùi cứ lo việc của anh đi ạ, hay là thế này, tôi chuyển tiền cho anh luôn nhé?]

Nhắn xong, sợ Bùi Tư Lễ từ chối, Khâu Thu nhanh tay gửi luôn năm nghìn tệ cho đối phương với vận tốc ánh sáng.

Bên kia không nhận tiền, mà lại gửi một tin nhắn thoại khác: "Không đắt đến mức đó đâu."

Nói vậy tức là hắn chấp nhận cách chuyển khoản này!

Khâu Thu nắn nắn ngón út, kiên nhẫn chờ đối phương nói tiếp.

"Không cần bồi thường, lúc tôi mới chuyển tới, Thu Thu cũng đã giúp tôi, tôi rất cảm kích."

Khâu và Thu có cách phát âm giống nhau*, mà giọng người đàn ông ấy lại còn trầm thấp, âm cuối như mang theo cái móc câu nhỏ, làm cho cậu không thể phân biệt được đối phương đang gọi mình là "Khâu Thu" hay là "Thu Thu", chỉ cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa.

(*) Tên của Khâu Thu trong tiếng Trung là 邱秋, cả hai chữ đều có phát âm là /qiū/

Nhưng Bùi Tư Lễ trông không giống một người sẽ thân thiết như vậy với một cậu hàng xóm mới gặp vài lần, hẳn là cậu nghĩ nhiều thôi.

Khâu Thu sợ Bùi Tư Lễ đổi ý: [À vâng, anh đừng khách sáo.]

Tuy hơi ngượng ngùng nhưng như vậy cũng xem như là đã giải quyết được mối lo lớn nhất hiện tại trong lòng cậu, cậu thầm nghĩ anh hàng xóm này nhìn thì có vẻ khó gần nhưng hóa ra lại lịch thiệp như vậy.

Không hổ là quý tộc mới nổi ở thủ đô!

Trước khi đi ngủ, Khâu Thu mát xa chải lông cho Vượng Phúc như thường lệ, đến khi cho nhóc thỏ mơ màng sắp ngủ vào ổ thì mới phát hiện đĩa ăn của nó đã sạch bách, củ cà rốt mập bằng cẳng tay đã biến mất không thấy tăm hơi, mà trên sàn cũng chẳng có một mảnh vụn nào.

Lạ thật, Vượng Phúc ăn nhiều như vậy từ lúc nào nhỉ?

Cậu sờ sờ vành tai, cực kỳ thắc mắc.