Mỹ Nhân Sợ Xã Giao Bị Quái Vật Để Ý

Chương 3.1: Vượng Phúc, Phát Tài

Thứ bảy là ngày nghỉ, Khâu Thu quyết định dắt thỏ đi dạo.

Từ sáng nay, Vượng Phúc đã có vẻ đau yếu biếng ăn, Khâu Thu lên mạng tra thử, thấy người ta bảo là không thể cứ nhốt thỏ trong nhà mãi, thi thoảng phải cho ra ngoài chạy nhảy một chút.

Hóa ra thỏ cũng giống như người, ở mãi trong nhà là sẽ sinh bệnh.

Vừa khéo hôm nay trời đầy mây, thời tiết không nóng không lạnh, công viên nhỏ dưới lầu cũng không có ai, rất thích hợp cho người sợ xã giao dắt thỏ đi dạo!

Thế là Khâu Thu tròng sợi dây xích thỏ vào người Vượng Phúc, rồi ôm nó ra cửa.

Tuy đã quan sát kỹ lưỡng rồi mới ra ngoài nhưng khi đi đến thang máy, cậu vẫn xui xẻo đυ.ng mặt vị hàng xóm mới kia.

Hôm nay người đàn ông ấy đã đổi phong cách ăn mặc, chiếc áo sơ mi đen hôm qua giờ đã đổi thành áo khoác màu nâu nhạt, bên trong là áo phông trắng, trông có vẻ rất thoải mái, khiến diện mạo vốn sắc bén của hắn cũng hiền lành hơn rất nhiều.

Khâu Thu không ngờ lại gặp phải người hàng xóm có vẻ khó hòa hợp của mình ở đây, vô thức lùi về sau một bước, toan bỏ chạy, nhưng lại buộc phải kiềm chế bản thân để giữ phép lịch sự.

Bốn mắt nhìn nhau, cậu xấu hổ cuộn chặt ngón chân.

Sao lại trùng hợp gặp đúng người hàng xóm xa lạ này chứ?

"Chào cậu." Bùi Tư Lễ nhìn Khâu Thu, chủ động chào hỏi bé nhút nhát.

Chuyện đã đến nước này, Khâu Thu cũng chỉ có thể mặt ủ mày ê trả lời người ta: "Chào anh, anh cũng ra ngoài ạ?"

Vừa nói, cậu vừa ôm Vượng Phúc đi từng bước một vào thang máy, thân thể cứng đờ, lặng lẽ tìm một chỗ cách càng xa Bùi Tư Lễ càng tốt để đứng chờ.

Dường như Bùi Tư Lễ vẫn chưa phát hiện được sự sượng sùng đang lưu chuyển trong không khí, chỉ thấp giọng đáp một tiếng "ừm".

Sau đó, hai người không còn chủ đề gì để nói nữa.

Đến khi cửa thang máy đóng lại, không gian chỉ còn hai người bên trong lại càng ngột ngạt hơn, Khâu Thu cúi đầu nhìn cái đầu thỏ mềm mềm đầy lông của Vượng Phúc, chỉ mong thời gian trôi nhanh nhanh lên, nhanh hơn xíu nữa...

Cậu vừa ôm thỏ vừa gắng sức làm lu mờ sự hiện diện của chính mình, ngay cả nhịp thở cũng khẽ khàng hơn. Vì góc độ nên Bùi Tư Lễ không nhìn được khuôn mặt cậu, chỉ có thể thấy phần gáy mịn màng và xoáy tóc xinh đẹp của cậu.

Tầm mắt phải dời xuống thì mới miễn cưỡng thấy được cần cổ trắng nõn tuyệt sắc kia.

Trái cổ hắn lăn lăn, ngón trỏ đặt bên người bất giác giật giật vài lần.

Ngay giây tiếp theo, nhóc thỏ trong l*иg ngực Khâu Thu bỗng bắt đầu làm loạn lên, nó run run lỗ tai, uốn éo thân thể, giãy giụa không ngừng.

Khâu Thu sợ làm nó bị thương, chỉ có thể tạm thời thả nó xuống, ai ngờ vừa mới chạm đất, ranh con này đã nhào luôn qua chỗ người hàng xóm kia, bám vào giày người ta, rồi nằm im bất động.

"..."

"Vượng Phúc..." Khâu Thu xấu hổ gọi nó: "Mau qua đây."

Nhóc thỏ chỉ lớn bằng bàn tay kia không thèm để ý đến cậu, đã bắt đầu gặm dây giày của Bùi Tư Lễ, rồi lại được nước lấn tới, bò lên ịn cả cái thây của mình lên giày người ta.

Khâu Thu: "!!!"

Thôi toang rồi...

Cậu không những không chủ động chào hỏi hàng xóm mới khi vào thang máy, mà còn có hành vi "thả thỏ gây họa" nữa, chắc là mục tiêu "láng giềng hòa thuận" của cậu đã chào thân ái và quyết thắng với cậu luôn rồi.

"Đinh!" một tiếng, thang máy dừng ở tầng nào đó, có thêm rất nhiều người bước vào.

Trong lúc xô đẩy, một bàn tay to với các khớp xương rõ ràng nhanh chóng bế nhóc thỏ lên.

Khâu Thu nhìn lên theo cái tay đó, thấy được khuôn mặt đẹp đến vô lý của Bùi Tư Lễ, cậu nhìn vào cặp mắt màu lục đậm của đối phương, hơi căng thẳng nhéo ngón út của mình: "Xin... xin lỗi anh ạ."

Cậu thật sự không cố ý đâu.

Bình thường Vượng Phúc ngoan lắm, chẳng biết tại sao hôm nay lại như vậy.

Còn dám trêu vào người hàng xóm mà mới nhìn thôi đã thấy sợ kia nữa.

Buồng thang máy quá đông người, Khâu Thu bị ép vào một góc, ngay cả việc hít thở cũng bắt đầu khó khăn, tai đỏ ửng, màu môi hơi tái, đầu càng cúi xuống thấp hơn, chỉ dám nhìn vào mũi giày mình.

Nhưng dù đã như vậy, bé nhút nhát vẫn gắng run giọng nói xin lỗi với Bùi Tư Lễ, trông tội nghiệp cực kỳ.

"Cậu thích thỏ hả?" Bùi Tư Lễ chợt hỏi.

Giọng hắn có cái gì đó rất độc đáo, nhưng Khâu Thu lại không thể nói rõ là độc đáo chỗ nào, chỉ cảm thấy mỗi lần cậu nghe chất giọng này, xương cùng sẽ tê dại, đến cả lỗ tai cũng nhột nhột ngứa ngứa.

"Thích ạ." Vành tai của Khâu Thu lại đỏ thêm một chút.

Chỉ cần là những sinh vật có bộ lông mềm mại thì cậu đều thích hết, chẳng qua do điều kiện sinh hoạt có hạn nên chỉ nuôi được một con thỏ là Vượng Phúc thôi.

Bùi Tư Lễ thấp giọng "ừ" một tiếng xem như lời đáp lại, sau đó trả thỏ cho Khâu Thu. Trong lúc trao trả, đầu ngón tay hai người còn vô tình chạm nhau, gây nên một cảm giác như điện giật.

Khâu Thu cứng đờ người, nhanh chóng rút tay về, hệt như chú ốc sên bạch ngọc sợ hãi thu mình vào chiếc vỏ mềm mại.

"Tôi cũng có nuôi thú cưng." Bùi Tư Lễ chắp tay sau lưng: "Là một con chó, tên là Phát Tài."

Vượng Phúc, Phát Tài, nghe cũng khá xứng đôi.

Khâu Thu không ngờ người hàng xóm có vẻ lạnh nhạt vô cảm này lại đặt được một cái tên phàm tục như vậy cho thú cưng của hắn, phàm tục y như cái tên Vượng Phúc của nhóc thỏ nhà cậu vậy.

Có vẻ khá tương phản.

Nghĩ đến đây, cậu lập tức không nhịn được phì cười.

Mắt Khâu Thu rất đẹp, dáng tròn, màu nâu hạnh nhân, khi cười thì sẽ hơi cong lên, xinh đẹp vô cùng.

Làm người ta nhìn mà không dời được mắt.