Tú Tài Pháo Hôi Trong Truyện Khoa Cử Sống Lại Rồi!

Chương 6: Gian thần “kinh thế”

Dưới sự thuyết phục của hắn, hoàng đế nước láng giềng tin rằng hắn là một người tài năng kinh thế, vì tham vọng thôn tính lãnh thổ nước Sở mà mạnh dạn trọng dụng, phá cách đưa hắn vào triều làm quan lớn.

Và quả thực, hắn đúng là "kinh thế" thật.

Dựa vào việc không còn gia tộc người thân nào có thể uy hϊếp, lại già rồi chẳng biết còn sống được bao năm, hắn chẳng ngại khuấy động triều đình, làm mưa làm gió.

Hắn chỉ cần hai điều: vui vẻ, có lợi!

Cuối cùng, không chỉ diệt được Sở quốc, báo thù cho chín tộc nhà họ Tạ, hắn còn khiến thiên hạ đại loạn.

Khắp nơi đều là cảnh gió tanh mưa máu, các nước chìm trong hỗn loạn, tầng lớp dân đen nổi dậy khắp nơi. Những hoàng tộc và gia tộc danh giá ở thượng tầng đều tức giận đến phát điên. Từng kẻ đều tức muốn hộc máu, chửi mắng hắn là "gian thần", "lão tặc".

Hắn – Tạ Văn Ngạn – không để lại danh thơm muôn đời, nhưng cũng lưu danh thiên cổ, dù là tiếng xấu.

Nhưng vậy thì sao?

Hắn vốn không phải người tốt, chết rồi mặc kệ người khác muốn mắng gì thì mắng.

Nhìn xem vị đường huynh xuyên việt của hắn đi, cả đời lao tâm lao lực vì nước vì dân, cuối cùng có kết cục thế nào?

Bảo một kẻ máu lạnh như hắn có lòng nhân từ yêu thương thiên hạ, chẳng phải là chuyện nực cười sao?

Từ đầu đến cuối, Tạ Văn Ngạn chưa từng hối hận một chút nào.

Hiện giờ, hắn đã được trọng sinh.

Mục tiêu của hắn vẫn không thay đổi: leo lêи đỉиɦ cao, hưởng vinh hoa phú quý!

Và điều quan trọng nhất trong đời này chính là kéo đường huynh lắm mưu nhiều mẹo về phe mình.

Đường huynh của hắn tính tình quá mềm yếu, nhân hậu, không thích hợp làm quan.

Giấc mộng lớn lao vực dậy gia tộc, vẫn phải giao cho một kẻ xấu xa như hắn gánh vác đi.

Chỉ cần lợi ích đủ lớn, đời trước hắn có thể làm gian thần hại nước, thì đời này hắn cũng có thể làm thánh nhân cứu đời!

Tạ Văn Ngạn được trọng sinh vào một thời điểm rất tốt.

Lúc này, tất cả những chuyện tồi tệ vẫn chưa xảy ra, đường huynh xuyên không của hắn phải đến ngày mai mới xuất hiện.

Người kia là một kẻ rất mềm lòng, tính cách còn hơi ngây thơ. Dùng lời đường huynh từng nói trong ngục để miêu tả, chính là một “sinh viên đại học ngốc bạch ngọt".

Những từ ngữ này hắn không hiểu lắm, nhưng biết đường huynh dễ lừa là được.

Nếu không dễ lừa, đời trước làm sao hết lần này đến lần khác để Tam phòng nhà hắn lợi dụng? Càng không đến nỗi bị tân hoàng đế vắt kiệt giá trị rồi “gϊếŧ lừa bỏ cối xay”, kết cục thê thảm như vậy!

Nhưng mà, dù đường huynh dễ lừa, cũng không phải thật sự ngu ngốc.

Hắn tuyệt đối không thể xem nhẹ người này. Trời mới biết một người đến từ tương lai như đường huynh còn giấu bao nhiêu chiêu trò trong tay. Việc thu phục đối phương nhất định phải được lên kế hoạch cẩn thận.

Đóng vai một người huynh đệ trọng tình trọng nghĩa thôi mà, Thái tử đời trước có thể diễn, thì hắn cũng có thể.

Đối phương thích kiểu tình nghĩa huynh đệ nào, hắn đều sẵn sàng thể hiện! Chỉ cần có đủ vinh hoa phú quý, bảo hắn diễn cả đời cũng không thành vấn đề!