Tú Tài Pháo Hôi Trong Truyện Khoa Cử Sống Lại Rồi!

Chương 5: Tạ Văn Ngạn 60 tuổi vẫn không chịu nhận thua

Suy cho cùng, nhân phẩm của hắn vốn có vấn đề. Đã vong ân phụ nghĩa được một lần, thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai…

Thật ra.

Có một yếu tố rất quan trọng khiến hắn phản bội đường huynh, đó là hắn không tin tưởng vị Thái tử mà đường huynh đang trung thành.

Mặc dù Thái tử trông như một quân tử tài đức thông tuệ, nhưng trực giác nhạy bén nói cho hắn biết rằng, Thái tử và hắn là cùng một loại người – đều không phải thứ tốt đẹp gì.

Thêm nữa, lợi ích mà Thái tử đưa ra không đủ hấp dẫn.

Đối phương muốn ngựa chạy, nhưng lại không cho ngựa ăn no. Hắn không có phẩm chất cao thượng như đường huynh – người dễ dàng bị mấy câu xưng huynh gọi đệ dụ dỗ.

Hắn là một kẻ phàm tục, chỉ muốn hưởng vinh hoa phú quý thực sự!

Vì vậy, hắn đầu quân cho Nhị hoàng tử, bởi Nhị hoàng tử chịu lấy đệ đệ của hắn làm trắc phi.

Đáng tiếc, tính toán ngàn lần, hắn lại không ngờ rằng đường huynh của hắn là một linh hồn xuyên thế, trong đầu có vô số ý tưởng và kiến thức tiên tiến từ hậu thế.

Dù hắn có thông minh đến đâu, cũng không thể so với đường huynh – kẻ đứng trên vai của người khổng lồ.

Kết quả dĩ nhiên là thất bại hoàn toàn. Chưa kịp hưởng vinh quang được mấy năm, hắn đã bị tân đế thanh trừng khi phe Nhị hoàng tử tranh đoạt ngai vàng thất bại. Gia sản bị tịch thu, cả nhà bị lưu đày. Cha mẹ và đệ đệ đều chết nơi đất khổ hàn, Tam phòng từ đó không thể gượng dậy được nữa…

Cho đến vài năm sau.

Đường huynh của hắn – người đã cống hiến bao năm cho Sở quốc – bị hoàng tộc vắt kiệt giá trị, nghi kỵ mà vứt bỏ, oan uổng vào ngục, nhận lệnh tru di cửu tộc.

Hắn không may bị liên lụy, cuối cùng gặp lại đường huynh trong ngục.

Về kết cục này, Tạ Văn Ngạn thực ra không hề ngạc nhiên.

Những năm tháng nơi đất khổ hàn, hắn không hề sa sút, mà luôn theo dõi tin tức từ kinh thành, chỉ chờ cơ hội để trở lại. Khát vọng trèo lên cao của hắn chưa từng chết!

Những thứ tốt đẹp mà đường huynh mang ra suốt những năm qua đã quá nhiều. Bị hoàng tộc nghi kỵ, “vắt chanh bỏ vỏ”, thực sự quá đỗi bình thường.

Như Tạ Văn Ngạn nói, đường huynh của hắn đúng là quá nhát gan.

Nếu như hắn có được những kiến thức lợi hại trong đầu đường huynh, chắc chắn hắn sẽ không quan tâm Thái tử có phải là người mang chí lớn vì thiên hạ hay không. Hắn sẽ lật đổ cả hoàng thất hiện tại, tự mình làm hoàng đế.

Bởi lẽ, khi đã có năng lực, Tạ Văn Ngạn tuyệt đối không chịu làm kẻ dưới!

Vậy nên...

Dù khi đó đã 60 tuổi, Tạ Văn Ngạn vốn đã gần đất xa trời vẫn không chịu nhận thua.

Và rồi, khoảnh khắc huy hoàng thuộc về Tạ Văn Ngạn cuối cùng cũng quay trở lại!

Hắn dùng tài ăn nói khéo léo của mình, không chỉ moi được từ miệng đường huynh chuyện đối phương là linh hồn xuyên thế, mà còn thuyết phục được một ngục tốt từng nhận ân huệ của đường huynh, thành công giả chết để trốn thoát khỏi đại lao.

Sau đó, hắn trốn sang nước láng giềng, dùng danh tiếng của đường huynh làm đòn bẩy, xin yết kiến hoàng đế nước đó.