“Tư Tĩnh, có phải vì nàng mà chàng muốn hủy hôn với ta không?!” Cửu công chúa hét lên chói tai: “Chàng có biết đồ tiện nhân này là cố tình quyến rũ chàng không?!”
Ngọc Phù hơi rũ mắt xuống, trên gương mặt kiều diễm hiện lên vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài nhẹ.
Thế nên nàng không cần phải nói gì, tất cả mọi người đều đã hiểu rõ ý nàng, kể cả Tư Tĩnh cũng vậy.
Đối với nữ hài cô nhi tộc hồ ly đáng thương này, chỉ vì nàng quá đẹp mà liền chuốc lấy tai họa từ trên trời rơi xuống, khiến Cửu công chúa nổi trận lôi đình, lòng ghen tuông bừng bừng, thậm chí giống hệt như năm xưa muốn diệt sạch toàn bộ Hồ tộc.
Dù sao thì ở Thiên giới rộng lớn này, bất cứ chuyện gì làm ra cũng sẽ để lại dấu vết. Bề ngoài là do Ma tộc tàn sát toàn bộ Hồ tộc, nhưng ai mà không biết kẻ chủ mưu thực sự đứng sau là ai? Xét cho cùng, thái tử Ma tộc Nam Cung Yến từ lâu chính là mù quáng nghe theo lời Cửu công chúa, thần hồn điên đảo vì nàng ta.
Thế nhưng lúc này khi nhìn Ngọc Phù, vị hậu duệ cuối cùng của tộc Bạch Hồ này, bọn họ lại bắt đầu hoài nghi, nếu năm đó Thái tử Ma tộc tận mắt nhìn thấy vị mỹ nhân tộc Bạch Hồ, một người đẹp đến mức ngay cả tiên nhân cũng khó mà không động lòng này thì liệu hắn có thật sự nỡ hạ lệnh tàn sát toàn bộ Hồ tộc hay không?
Nhưng ngay lúc này, chẳng ai dám để lộ suy nghĩ ấy ra ngoài.
“Giữa ta và Chiến thần trong sạch vô tư, trời đất chứng giám.”
Giọng nói của Ngọc Phù dịu dàng thanh nhã vang lên, thân hình mảnh mai của nàng đứng thẳng tắp, vẻ đẹp thanh tao như tuyết, lại kiêu hãnh vượt cả tuyết.
Khi nàng cất lời, tất cả mọi người đều bị cuốn hút theo, đồng thời họ cũng nhận ra, trên gương mặt mỹ nhân tộc Bạch Hồ này luôn ẩn chứa một nét bi thương, rực rỡ như đóa hoa nở rộ đến cực hạn nhưng cũng như thể sẽ tàn úa chỉ trong khoảnh khắc.
Dường như nàng đã sớm có ý định tìm đến cái chết, đến mức khiến tất cả mọi người đều bất giác cảm thấy tim mình thắt lại, trong lòng thầm than.
“Ta chưa từng có tư tình với Chiến thần Tư Tĩnh. Kể từ khi Hồ tộc diệt vong, ta đã sớm không còn vướng bận tình cảm nam nữ. Hôm nay, Cửu công chúa nhất định phải tận diệt ta, lại còn muốn đổ hết tội danh lên đầu ta sao?"
"Hồ tộc chúng ta rốt cuộc đã làm sai điều gì? Thương thay hỡi trời cao, cớ sao lại bất công đến vậy!”
Giọng nàng tràn đầy bi phẫn, trên gương mặt tuyệt mỹ mang theo nỗi tủi nhục vì bị Cửu công chúa làm nhục.
“Hôm nay, ta, Ngọc Phù, xin thề với trời rằng ta chưa từng có tư tình với Chiến thần Tư Tĩnh, cũng tuyệt đối không thể...”
“Nàng không quyến rũ ta, là ta thích nàng!”
Lời thề của Ngọc Phù còn chưa kịp nói hết, đã bị Tư Tĩnh trực tiếp cắt ngang.
Giọng hắn không lớn nhưng lọt vào tai tất cả mọi người đều rõ ràng vô cùng, bình thản và thản nhiên như đang nói chuyện thường ngày.
Vừa nghe thấy câu này, sắc mặt Cửu công chúa lập tức thay đổi.
Hắn lại dám thừa nhận điều này ngay trước mặt mọi người!
Nhưng trong lòng Ngọc Phù cũng chỉ khẽ cười lạnh mà thôi.