Dưới sự chỉ huy của cô, mọi vật dụng sinh hoạt như được thổi vào sinh mệnh, chúng nhún nhảy theo một nhịp điệu nhẹ nhàng đầy ma thuật.
Căn tiệm cũ kỹ dần khoác lên mình diện mạo mới.
Một tấm biển hiệu được treo lên phía trước, dòng chữ "Tiệm Tạp Hóa Lydia" được viết bằng đèn neon vàng nhạt, phát ra ánh sáng dịu dàng ấm áp.
Tấm kính trưng bày trở nên sạch bóng, bên trong lấp lánh vô số hàng hóa đủ loại.
Đèn chùm trên trần nhà cũng được thay mới, ánh sáng tỏa ra ấm cúng và rực rỡ, làm cho hai cửa tiệm kế bên — vẫn chìm trong bóng tối — trông càng thêm ảm đạm.
Lydia cũng vì thế mà tâm trạng tốt hơn hẳn. Cô khẽ ngân nga một giai điệu nhỏ, đôi môi nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Trong vòng bảo vệ ma pháp của Lydia, một chú mèo con nhỏ xíu đang nằm bất động.
Toàn thân nó đen tuyền, có lẽ chưa đầy ba tháng tuổi. Thân hình bé nhỏ co rúm lại, hơi thở yếu ớt, dường như nó đã ngất xỉu từ lâu.
Lydia nhẹ nhàng bế chú mèo con lên. Cảm giác ẩm ướt truyền đến từ lớp lông mềm mại của nó khiến cô giật mình.
Khi nhìn xuống lòng bàn tay, Lydia phát hiện tay mình dính đầy máu!
"Là do người kia làm ư?" Lydia cẩn thận vạch lớp lông tơ của chú mèo, cố gắng tìm kiếm vết thương.
Thế nhưng, toàn thân nó dường như không hề có một vết xước nào. Vậy máu này từ đâu ra?
Mang theo thắc mắc, Lydia vén lớp lông ở cổ chú mèo con.
Dưới lớp lông mềm mại là hai vết cắn tròn nhỏ.
"Đây là..." Lydia lẩm bẩm. Cơn say do rượu mang lại lập tức tan biến, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại.
Cô thì thào ba chữ: "Ma cà rồng."
Không còn thời gian để sắp xếp tiệm tạp hóa nữa, Lydia vội vã chất đống những món đồ còn lại vào góc phòng, ôm chặt chú mèo con chạy thẳng lên tầng hai.
Tầng hai của căn nhà là không gian sinh hoạt dành cho chủ cửa tiệm. Nơi này có hai phòng ngủ và một phòng khách nhỏ.
Dù không gian khá rộng rãi, nhưng sau nhiều năm bị bỏ hoang, mọi thứ đã trở nên trống trơn, bụi phủ kín khắp mọi nơi.
Những tấm rèm cửa sổ vĩnh viễn đóng chặt, khiến căn phòng dù ban ngày hay ban đêm cũng u ám và lạnh lẽo.
Nhưng kỳ lạ là, ngay giữa phòng khách lại có một khu vực tròn trịa sạch sẽ, không hề có chút bụi bẩn nào.
Lydia liếc nhìn qua nhưng không có thời gian để suy nghĩ sâu xa. Việc cứu chú mèo con vẫn là ưu tiên hàng đầu.
Cô đặt chú mèo con xuống khoảng trống ấy, mở rộng lòng bàn tay. Vài chiếc lọ thuốc nhỏ từ dưới tầng một nhanh chóng bay lên, đáp xuống tay cô.