“Thiên Lưỡng, có biết vụ án ký túc xá 101 biến mất nửa năm trước không?” Trần Phạn lên tiếng cắt ngang dòng hồi tưởng của Huyền Thiên Lưỡng.
“Có nghe qua.” Huyền Thiên Lưỡng đáp: “Chuyện đó bây giờ đã trở thành chủ đề bàn tán trên các diễn đàn không chính thức của trường. Tiểu Bạch còn coi nó như truyện ma để đọc mỗi ngày. Nhưng giảng viên của tôi nói những nữ sinh đó đã tự ý bỏ nhà đi, có thể là bị cho ăn bùa mê thuốc lú gì đó. Cảnh sát vẫn đang điều tra…”
“Trường học đã cố tình che đậy sự thật, thậm chí ngay cả với gia đình của các nữ sinh đã mất tích họ cũng nói y vậy.” Trần Phạn nói: “Nhưng cậu không cảm thấy lạ sao? Nếu chỉ là nữ sinh biến mất thì việc gì phải đóng cửa cả khu ký túc xá?”
“…”
“Không phải chỉ mọi người trong ký túc xá biến mất. Mà là một gian ký túc xá! Vì trường học không thể giải thích nổi hiện tượng kỳ bí đó, nên chính phủ đã trực tiếp ém nhẹm toàn bộ sự việc.” Trần Phạm dừng bước chân.
Ký túc xã nữ T2 và ký túc xá nam T1 ở khu Đông là hai ký túc xá lâu đời nhất của trường. Mỗi phòng có tám người.
Hàng lang của ký túc xá này so với những toà ký túc xá mới với bốn người một phòng hoặc hai người một phòng thì chật chội và u tối hơn nhiều. Sau khi bị bỏ hoang, không ai đến sửa chữa hay dọn dẹp nên bụi bặm phủ dày khắp nơi.
Nơi này vẫn còn dùng cửa gỗ dạng ổ khoá cắm. Mỗi khi có gió thổi qua thì toàn bộ toà nhà lại phát ra những âm thanh “kẽo kẹt” sắc bén và rùng rợn. Những chiếc đèn ở hành lang vì điện áp không ổn định nên chập chờn lúc sáng lúc tối. Cái không khí này thì dù ở trong mùa hè oi ả cũng làm người ta dựng hết cả lông tơ kẽ tóc.
“Đây chính là vị trí cũ của phòng 101.” Trần Phạn nhìn chằm chằm vào khoảng không trống trơn trước mặt.
Huyền Thiên Lưỡng theo sau bước đến gần và cũng nhìn thấy điều tương tự: một căn phòng không còn tồn tại.
Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào lớp cát đá dày đặc. Thứ cát này sau đó sáng lên ánh sáng hồng nhàn nhạt và ma quái.
“Cái đó là gì?” Huyền Thiên Lưỡng theo bản năng lùi lại một bước.
“Là huyết sa, một loại cát đặc sản từ vùng sa mạc Khoa Á.” Trần Phạn đáp: “Khi có sự trao đổi không gian, nó mang theo vật chất từ thế giới kia sang.”
“Hả?” Huyền Thiên Lưỡng ngơ ngác. Lời Trần Phạn nói cô nghe chả hiểu gì.
“Thiên Lưỡng.” Trần Phạn đột nhiên quay đầu nghiêm túc nhìn cô: “Ngày 6 tháng 6, buổi thỉnh giảng ca chiều cậu tuyệt đối không được tham gia biết chưa?”
“Ngày mùng 6 tháng 6 á?” Huyền Thiên Lưỡng ngẫm nghĩ, đó chẳng phải là tuần sau sao? Ngày hôm đó một giáo sư luật học nổi tiếng toàn quốc sẽ về giao lưu. Vị giáo sư ấy nổi tiếng là bậc thầy kể chuyện cười. Phương pháp giảng dạy của bà ta cực kỳ độc đáo, bằng sự hài hước, bà ta biến những kiến thức khô khan ở trong sách vở thành những điều dễ hiểu và lý thú nên sinh viên từ khoa Văn và khoa Luật đến rất đông. Ngay cả Bạch Thọ Mi cũng không ngớt lời ca ngợi sự xuất sắc của giáo sư này.
Thế nhưng, lần này vị giáo sư thông báo rằng buổi giảng tại đại học Bắc Xuyên sẽ giới hạn chỉ dành cho nữ sinh tham dự vì nội dung đề tài có phần đặc biệt.
“Chỉ dành cho nữ sinh thôi…” Nghĩ đến đây Huyền Thiên Lưỡng không khỏi nở một nụ cười châm biếm: “Cậu định doạ tôi rằng hôm ấy tất cả nữ sinh tham dự sẽ biến mất à?”
Trần Phạn không trả lời, nhưng cũng không phủ nhận.
“…” Huyền Thiên Lưỡng lập tức rùng mình.
Không phải cô sợ hãi, mà vì tưởng tượng ra cảnh tượng đó làm cô rùng mình.
Ngày thường ở ký túc xá nghe bà bói dởm Bạch Thọ Mi kia thao thao bất tuyệt về mấy chuyện thần bí như là: chòm sao, tính cách dựa trên nhóm máu, các vụ án ky kỳ trong khuôn viên trường hay lá bùa song sinh của La Bố Bạc đã đủ để cô khϊếp hồn rồi. Giờ thì bạn trai cũ đêm hôm khuya khoắt hẹn cô ra đây, chưa nói được câu nào đàng hoàng đã…
“Biết rồi biết rồi tôi không đăng ký đâu, giờ đăng ký cũng muộn rồi. Tôi sẽ không…” Huyền Thiên Lưỡng đột ngột quay đầu bước đi, cô rối rắm nói: “Ngày mai còn phải viết luận văn cuối kỳ, đừng làm tôi phân tâm…”
“Thiên Lưỡng.” Trần Phạn gọi cô lần nữa, như ôm hết toàn bộ dịu dàng, như là sự nhẫn nại, như là sự cầu xin: “Ngày đó có một việc rất rất quan trọng nên tôi không thể đến trường. Đừng đi buổi giảng dạy ấy, nghe tôi một lần, được không?”
Huyền Thiên Lưỡng quay lại nhìn Trần Phạn, nét mặt cô có phần phức tạp.
Chàng trai này đôi khi thật khó hiểu, cậu ta đang nói những điều mà cô không thể hiểu được. Nhưng Trần Phạn không phải kiểu người ưa thích nói chuyện nhảm nhí hay giật gân, cậu ta rất cẩn thận. Ít nhất những ngày bọn họ ở bên nhau, cậu ta còn cẩn thận hơn cả chính cô.
“Ừ, tôi biết rồi. Tôi không đi là được.” Huyền Thiên Lưỡng đáp lại Trần Phạn, coi như một lời cam kết nghiêm túc.
Trên đường trở về từ khu Đông, Huyền Thiên Lưỡng đi phía trước, Trần Phạn lặng lẽ theo sau, cả hai không nói thêm câu gì. Mãi cho đến khi về đến ký xá nữ khu Bắc, nhìn Huyền Thiên Lưỡng quẹt thẻ vào cửa thì Trần Phạn mới xoay người rời đi.