Vô Nữ Chi Địa

Chương 3: Mở đầu

Chiều hôm sau, khi Huyền Thiên Lưỡng đang múa bút thành văn nhờ biệt tài “khôn lỏi” thì một bóng người xuất hiện ngay bên cạnh cô.

Cô nghiêng đầu nhìn, đập vào mắt cô là khuôn mặt của Trần Phạn.

Chàng trai này vẫn đẹp trai đến mức làm người khác phải ghen tỵ như trước, đặc biệt là đôi mắt như chứa đựng cả bầu trời sao sâu thẳm kia. Dù khoác lên mình bộ quần áo trong chẳng khác nào anh nhân viên bán bảo hiểm của ban kỷ luật - sơ mi trắng và quần tây đen - thì cậu ta vẫn vô cùng nổi bật trong tổ giám thị.

“Có chuyện gì vậy, Trần Phạn? Học sinh đó có vấn đề gì sao?” Giáo viên phụ trách phòng thi đang lướt điện thoại, bâng quơ hỏi một câu.

“Vẫn đang kiểm tra.” Trần Phạn đáp qua loa với giáo viên rồi quay sang nở nụ cười phúc hậu và vô hại với Huyền Thiên Lưỡng. Cậu ta nói bằng giọng chỉ đủ hai người nghe thấy:

“Tối nay 9 giờ, dưới ký túc xá nữ T2 ở khu Đông.”

“Hả?” Huyền Thiên Lưỡng ngơ ngác.

“Cậu sẽ đến mà, phải không?” Trần Phạn khẽ nhếch môi cười, đưa tay chỉ vào tai mình.

Huyền Thiên Lưỡng nhíu mày: “…”

Thằng nhóc này dám lấy chuyện gian lận ra uy hϊếp cô.

Bởi vậy mới nói lúc còn đang yêu nhau đừng có chuyện gì cũng đem kể cho đối phương, chẳng hạn như chiêu trò gian lận đỉnh cao của bạn.

9 giờ tối, Huyền Thiên Lưỡng bện tóc một ngà theo kiểu thôn cô ngày xưa, mặc bộ áo thun quần đùi in hoạ tiết đã cũ, đi đôi giày vải hơi bẩn rồi tiến đến khu Đông. Cô không muốn Trần Phạn nghĩ mình vì gặp lại bạn trai cũ mà phải chải chuốt cầu kỳ.

Trần Phạn đã đứng chờ sẵn bên bồn hoa, cậu ta cũng ăn mặc giản dị, chỉ một chiếc áo phông trắng quần dài đen phối với giày thể thao. Thấy cô tới, cậu ta gật đầu chào rồi đi vào phía trong khu ký túc xá.

Hai người giữ khoảng cách khoảng 5 mét, Huyền Thiên Lưỡng đi ở phía sau vừa nghi ngờ vừa cảnh giác hỏi:

“Cậu dẫn tôi đến chỗ quái quỷ này làm gì? Đừng bảo là trả thù chuyện chia tay nhé?”

“Nghĩ tôi muốn trả thù mà cậu còn tới à?” Trần Phạn không quay đầu, tiếp tục bước đi.

Huyền Thiên Lưỡng im lặng vài giây, sau đó thẳng thắng nói:

“Dù sao cậu cũng chẳng đánh lại tôi đâu.”

Câu nói khiến Trần Phạm phì cười: “Phải, tôi đánh không lại cậu nên làm sao dám trả thù cậu cơ chứ.”

Huyền Thiên Lưỡng không nói gì nữa.

Trần Phạn thật sự đánh không lại cô. Thoạt nhìn cậu ta cao lớn nhưng sức lực lại chẳng có bao nhiêu. Đôi khi ngay cả nắp chai cũng không mở nổi.

Vì vậy trong quãng thời gian còn là người yêu, khi cả hai quấn quýt bên nhau, dù trông nhỏ nhắn, mảnh mai thì Huyền Thiên Lưỡng vẫn có thể dễ dàng đẩy ngã Trần Phạn rồi mặc sức trêu chọc cậu ta.

Nhưng rốt cuộc điều gì đã khiến bọn họ chia tay?

Hồi tưởng một chút, Huyền Thiên Lưỡng nhớ lại ngày khai giảng năm đó, trong buổi lễ chào đón tân sinh viên, cô và Trần Phạn đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.

Tuy cả hai đều có ý với nhau nhưng lại rất rụt rè, chẳng ai dám lên tiếng bày tỏ trước.

Nguyên nhân Trần Phạn ngại ngùng thì cô chẳng rõ. Còn về phần cô, lý do rất đơn giản: Là một kẻ trời sinh bạc tình và chỉ quan tâm đến vẻ bề ngoài, Huyền Thiên Lưỡng đã quen với việc những mối quan hệ trước đây đều chóng vánh và nhạt hoà. Bởi vậy cô không muốn phá hỏng mối quan hệ thoải mái như hiện tại, miễn cho vài tháng sau đến cả bạn bè cũng không làm được.

Nhưng, sau 5 tháng cố gắng kiềm chế, trái tim thiếu nữ của Huyền Thiên Lưỡng vẫn chưa thể dập tắt. Cuối cùng cô quyết tâm phải có được chàng trai này và đã chủ động tỏ tình người ta.

Ban đầu Trần Phạn từ chối. Nhưng sau khoảng ba tháng rụt rè, đến học kỳ thứ hai, “băng sơn” cuối cùng cũng tan chảy. Tình cảm của hai người bùng nổ như thiên lôi chạm đất, chỉ sau một tháng đã bước vào giai đoạn “tìm hiểu sâu.”

Những người học thạc sĩ có độ tuổi rất đa dạng: trẻ thì ngoài hai mươi, lớn có thể đến ba mươi, thậm chí là đã có gia đình. Họ đều từng trải qua không ít thị phi sóng gió. Cho nên trước vấn đề về “Giới tính”, không ai còn ngượng ngùng như trẻ con.

Người trưởng thành đủ can đảm đối diện với du͙© vọиɠ mãnh liệt của chính mình, và cũng sẵn sàng chịu trách nhiệm cho những mối tình ngắn ngủi hay đậm sâu.

Những ngày đó, Huyền Thương Lưỡng và Trần Phạn sống trong sự hoà hợp đáng kinh ngạc. Ban ngày, họ cùng nhau học tập hiệu quả và vui vẻ. Ban đêm, những khoảnh khắc “mây mưa” của họ luôn đầy ăn ý và thăng hoa.

Ở thời điểm đó, mối quan hệ của bọn họ thực sự không có vấn đề gì.

Cho đến khi chuyện đó xảy ra…