Vạn Người Ghét Sa Vào Tu La Tràng

Quyển 1 - Chương 6: Beta bị rối loạn sinh sản

Thẩm Dập lập tức khựng lại, ánh mắt né tránh khỏi chỗ đó.

Beta này... Không chỉ trộm mặc đồ của anh ta, còn làm chuyện quá đáng hơn...

“Và nữa, tôi hỏi cậu.”

Thẩm Dập gần như không thể thốt nên lời, nhưng không hỏi rõ thì lại giống như anh ta cố tình bắt nạt cậu bạn cùng phòng nhỏ bé này: “Đồ dùng cá nhân của cậu tại sao lại xuất hiện trong phòng tôi?”

... Đồ dùng cá nhân gì chứ. Đầu óc Úc Chu như bị đông cứng, suy nghĩ chậm chạp.

[Với AO, bất kỳ vật dụng nào có thể chạm đến tuyến thể sau gáy đều được xem là đồ dùng cá nhân.]

[Vì thế, khăn quàng cổ của cậu được xem là đồ dùng cá nhân.]

Thẩm Dập thấy Úc Chu không cãi lại, tiếp tục nói: “Hơn nữa, trên đó có pheromone của Tần Minh.”

“Tối qua cậu với Tần Minh làm gì? Anh ta ôm cậu à? Hôn cậu à? Đánh dấu cậu à?”

Thẩm Dập càng hỏi càng cao giọng, như thể không thể nhịn nổi nữa, từng câu hỏi dồn dập như muốn bùng nổ.

Bình thường cả ba Alpha trong nhà đều cố gắng kiềm chế pheromone của mình, để tránh xảy ra xung đột AA, dẫn đến cảm giác bị xúc phạm và không nhịn được mà đánh nhau.

Anh ta tuyệt đối không thừa nhận, khi trở về vào rạng sáng, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chiếc khăn quàng trên sàn, anh ta với chứng bệnh sạch sẽ đến cực đoan đã cầm chiếc khăn lên, đưa lên mũi ngửi thử, nhưng lại bị mùi pheromone của một Alpha khác trên đó làm kích ứng, toàn thân ngứa ngáy, đau đớn, vô cùng thảm hại.

Pheromone thuộc về Tần Minh trên chiếc khăn quàng cổ của Úc Chu quá đậm, hoàn toàn không phải là mức độ mà Tần Minh thường kiềm chế.

Vậy tối qua hai người đó đã làm gì?

Anh ta gần như có thể tưởng tượng được cảnh Tần Minh áp sát mặt vào gáy của Úc Chu, cọ đi chiếc khăn quàng, dùng răng cắn vào tuyến thể Beta không có tác dụng kia, rồi tùy ý rót đầy pheromone…

Chỉ mới nghĩ đến cảnh đó thôi, Thẩm Dập đã không nhịn được mà nhíu mày thật sâu.

Úc Chu bất chợt di chuyển, bước lên một bước, tiến gần hơn về phía Thẩm Dập.

Ánh mắt anh ta không rời, trước mặt là một Beta giống như yêu tinh bước ra từ mặt nước, mái tóc đen mượt mà như rong xuân, ướt sũng bám lên gương mặt, càng làm tôn lên làn da trắng nõn tinh khiết ấy.

Hầu kết của Thẩm Dập hơi động, như thể nuốt một ngụm nước bọt, vô thức lùi lại nửa bước.

Úc Chu lại tiến thêm một bước nữa, gần như ngã vào trong lòng anh ta.

Thẩm Dập vô thức nín thở, như thể chỉ cần ngửi thấy mùi từ người Beta này cũng sẽ bị lây nhiễm điều gì, nhưng ánh mắt anh ta vẫn chăm chú dán chặt vào Úc Chu, tập trung xem cậu định làm gì.

Giây tiếp theo, Úc Chu ngã xuống.

Đồng tử Thẩm Dập co rút, theo bản năng vươn tay đỡ lấy cậu.

Nhìn gương mặt trắng bệch đến mức bất thường, đôi mắt nhắm nghiền của Úc Chu, anh ta nhận ra cậu đã ngất.

Cùng lúc đó, hệ thống cuối cùng cũng nhớ ra: Chết tiệt, thỏ mà gặp nước lạnh bất ngờ có thể chết được đấy!

Thấy Thẩm Dập sắc mặt hơi biến đổi, cởϊ áσ khoác của mình bọc lấy Úc Chu rồi bế cậu chạy thẳng tới bệnh viện, hệ thống tính toán với khả năng cực mạnh, xác suất cậu không chết gần như đạt 100%. Nó lặng lẽ chuyển sang chế độ chờ.

Thẩm Dập không ngờ rằng Úc Chu lại yếu ớt đến vậy.

Úc Chu sốt đến mức mê man bất tỉnh, bên ngoài trời thì lạnh buốt, anh ta chỉ có thể lột bỏ quần áo ướt của cậu, không dám nhìn kỹ làn da ấy, lau khô sơ sài, rồi dùng áo khoác của mình bao lại, kéo mũ lên, chỉ để lộ ra chóp mũi.

Cậu cứ thế mặc áo khoác của Thẩm Dập mà không có gì bên trong, vì áo quá rộng nên vạt áo không ngừng đón gió, buộc anh ta phải giữ eo cậu, ngăn không cho gió lùa vào.

Lúc làm thủ tục và xếp hàng chờ khám, Thẩm Dập luôn giữ cậu trong vòng tay, đến mức khi đã ngồi trước mặt bác sĩ, thần kinh của anh ta vẫn căng như dây đàn.

Bác sĩ liếc qua rồi nói: “Đừng ôm cậu ấy chặt thế, ôm ra mồ hôi lại càng không tốt. Bạn trai à?”

Thẩm Dập như bị bỏng, vội buông tay, chỉ đỡ lấy người cậu để cậu nghiêng nhẹ tựa vào mình.