Vạn Người Ghét Sa Vào Tu La Tràng

Quyển 1 - Chương 5: Beta bị rối loạn sinh sản

Phía góc phòng khách sát cửa sổ, gần trần nhà có hai sợi dây phơi quần áo dùng chung, treo đầy quần áo của bốn người. Nhiệt độ ngoài trời âm hàng chục độ, quần áo ướt dễ bị đóng băng, chỉ có cách phơi trong nhà thế này.

Úc Chu lấy xuống một bộ quần áo đã khô, ôm vào nhà vệ sinh.

Cậu tiện tay khép cửa lại, rồi kéo tấm rèm chống nước bán trong suốt được treo giữa nhà vệ sinh. Cởi bộ đồ ngủ ra, cơ thể trắng trẻo với làn da mịn màng hiện rõ ràng trong gương.

Úc Chu treo bộ đồ ngủ lên giá bên cạnh, sau đó chậm rãi bắt đầu mặc quần dài.

Những nam sinh đồng trang lứa đã bắt đầu dùng thắt lưng để giữ quần không bị trễ.

Nhưng Úc Chu chưa bao giờ dùng thắt lưng, thậm chí không có khái niệm này.

Cậu kéo khóa quần, cài nút lại.

Với tỷ lệ eo hông quá hoàn hảo, cậu chẳng cần thắt lưng, phần cạp quần tự nhiên ôm chặt lấy xương hông.

Úc Chu tiếp tục mặc chiếc áσ ɭóŧ dài tay màu trắng, lần này lại mặc rất nhanh, rất nhẹ nhàng, chiếc áo rộng rãi vừa tuột xuống đã tự động ôm lấy người, không cần cậu phải kéo chỉnh.

Chất vải mềm mại dồn lại thành từng lớp nhăn nhúm ở cổ tay, eo, xếp thành từng nếp gấp chồng lên nhau.

... Kỳ lạ.

Lần trước mặc chiếc áo này, hình như nó chưa rộng thế này nhỉ. Dễ dàng bị mặc giãn đến vậy sao?

Úc Chu cầm phần cổ áo, đưa lên mũi ngửi thử. Mùi sạch sẽ thoang thoảng của xà phòng, nhưng mà...

Đột nhiên, cậu nghe thấy phía sau có tiếng động, dường như có người.

“... Ai đó?”

Cậu vừa hỏi vừa kéo rèm ra.

Rèm vừa mở, ngay lập tức là ánh sáng lạnh lẽo từ một vòi sen cầm tay bằng kim loại sáng loáng chiếu thẳng vào cậu.

Vòi sen đã được chỉnh sang mức mạnh nhất, nước lạnh như băng tạt thẳng vào mặt Úc Chu.

Bị bất ngờ, Úc Chu toàn thân ướt sũng ngay lập tức, cả đầu cả mặt đều ướt đẫm, lông mi vì bị thấm nước mà dính vào nhau, tóc mai rũ rượi bết sát vào hai bên má.

Úc Chu đứng đơ ra.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Cậu bị biếи ŧɦái à.”

... Gì cơ?

Úc Chu ngây người, qua rèm nước lấp lánh nhìn về phía bóng người đối diện.

Thanh niên với mái tóc dài màu vàng nhạt đã tiện tay ném vòi sen xuống, ngũ quan sắc nét, hàng mày dài mảnh, đôi môi nhạt màu đính một chiếc khuyên hình cánh bướm xanh biếc, chỉ lạnh lùng lặng lẽ nhìn cậu.

Mỗi khi Thẩm Dập hé môi, chiếc khuyên môi giống như sắp vỗ cánh bay lên, sinh động như có linh hồn. Nhưng lời anh ta nói ra lại cực kỳ lạnh lẽo, từng chữ từng câu như băng giá: “Cởi đồ của tôi ra. Cậu thích mặc đến thế à?”

Úc Chu lập tức rùng mình.

Chiếc áo rộng bất thường, mặc dù có mùi xà phòng sạch sẽ, nhưng... đó không phải là mùi nước giặt đồ của cậu.

Mọi điều kỳ lạ đều đã có lời giải thích.

Mặc dù rất giống, nhưng chiếc áo này không phải quần áo của cậu.

Úc Chu mở to đôi mắt cay xè vì thấm nước, toàn thân lạnh buốt, không thể kiểm soát mà hơi run lên.

Lớp áo mỏng ướt sũng dính chặt vào da thịt, vải thấm nước hõm vào phần eo, còn chiếc quần dưới cũng dán chặt, phác họa rõ ràng từng đường cong nơi hông và mông.

Nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của Úc Chu, Thẩm Dập khẽ nhíu mày. Một Beta mà thôi, đâu đến mức yếu ớt như Omega, bị xối chút nước lạnh mà đáng thương đến thế này...

Trông cậu giống như bị dọa ngơ ra, đến phản ứng cũng không kịp.

Thẩm Dập cúi xuống nhìn cậu, vì sự sạch sẽ bệnh lý của mình, động tác trôi chảy đeo găng tay y tế dùng một lần.

Thân hình cao ráo của anh ta bước hai bước đã áp sát đầy áp lực, lúc này hơi nghiêng người, nhẹ nhàng vỗ lên má Úc Chu.

“Cậu thực sự không thể sống nổi một ngày mà không có Alpha sao, đến mức phải trộm đồ của tôi để mặc?”

“Hay cậu muốn thu hút sự chú ý của tôi?”

Ánh mắt Thẩm Dập mang theo sự dò xét, từ trên xuống dưới lướt qua Úc Chu, khi đến phần eo và mông thì hơi dừng lại ——