Trở Về Năm 2000, Ngày Ngày Học Tập, Tiến Về Phía Trước

Chương 10.1: Thi Cuối Kỳ

Mặc dù chủ nhiệm lớp và giáo viên toán đều căng thẳng như chuẩn bị đối đầu với một trận chiến lớn, nhưng giáo viên các môn khác vẫn ung dung bước ra khỏi lớp, nhịp điệu không hề bị ảnh hưởng.

Ngay khi giáo viên tiết trước vừa rời khỏi phòng học, Trương Dao, ủy viên thể dục, liền vỗ mạnh xuống bàn, hô to: “Tiết sau là tiết thể dục, mọi người xuống sân tập hợp nhé!"

Thể dục là môn duy nhất cho phép hoạt động tự do, vì vậy cả lớp lập tức sôi sục nhiệt huyết.

"Nhanh lên, Lâm Vi, xuống sân chiếm dụng cụ đi!" Từ phía bên kia lớp học, Diệp Hi Bối hét lớn về phía cô.

Mỗi tiết thể dục, giáo viên chỉ giảng qua loa khoảng 10 phút, thời gian còn lại đều dành cho mọi người tự do hoạt động. Đặc biệt, giáo viên thể dục còn cung cấp các dụng cụ như vợt cầu lông, bóng rổ... Nhưng số lượng rất có hạn, ai đến sớm thì được, đến muộn thì chịu. Chính vì thế, vừa tan học, cả lớp đã như ong vỡ tổ đổ xô xuống sân thể dục.

Lâm Vi và Diệp Hi Bối chạy chậm một chút, kết quả là các vợt cầu lông được nữ sinh yêu thích nhất đã bị giành hết.

Không cam lòng, Diệp Hi Bối chạy thẳng vào phòng dụng cụ tìm thêm lần nữa, bỏ lại Lâm Vi đứng bơ vơ trên sân. Đang định đuổi theo, cô nghe thấy có người gọi mình: “Lâm Vi, lớp các cậu có tiết thể dục đúng không?"

Quay đầu lại, Lâm Vi nhận ra đó là một trong những cô bé đã đi trượt băng với cô hôm trước. Gật đầu xác nhận, cô bé kia liền quay sang nói với bạn mình một câu, rồi cầm hai chiếc vợt cầu lông trong tay đưa cho cô.

"Tiết trước lớp tớ cũng có tiết thể dục, chưa kịp trả dụng cụ. Thôi, đưa luôn cho cậu dùng đi."

Lâm Vi vội vàng nhận lấy, cảm kích nói: "Cảm ơn cậu nhé."

Cô bé cười lớn, phất tay: "Không có gì, chuyện nhỏ thôi mà."

Cô bé bước lại gần hơn, hạ giọng như muốn trò chuyện thân mật: "Hôm trước cậu chỉ tớ mấy động tác trượt băng đó thật sự rất hiệu quả, ngay cả anh trai tớ cũng không làm được. Lần sau đi trượt băng, cậu có thể chỉ tớ thêm vài chiêu không?"

"Không thành vấn đề," Lâm Vi đáp.

Ngành trượt băng hiện nay vẫn chưa phát triển, mạng lưới thông tin cũng không rộng rãi. Hầu hết mọi người đều tự mày mò học hỏi, sao có thể sánh được với những động tác mà Lâm Vi học được từ các câu lạc bộ ở đại học?

Một lúc sau, Diệp Hi Bối tay không quay lại, gương mặt thất vọng. Nhìn thấy vợt trong tay Lâm Vi, cô bé không khỏi kinh ngạc: “Ở đâu ra đấy?"

Lâm Vi chỉ về phía mấy cô bé vừa rời đi, bình thản đáp: "Họ đưa cho tớ."

Diệp Hi Bối ngó qua, ánh mắt đầy nghi ngờ: "Cậu với Tần Chiêu thân thiết từ khi nào thế?"

Lâm Vi nhíu mày, ngạc nhiên hỏi lại: "Không phải lần trước cùng trượt băng sao? Cậu ấy cũng ở đó mà."

"Ừ thì đúng, nhưng tớ với cậu ấy chơi không thân." Diệp Hi Bối nhún vai, giọng thản nhiên.

Hóa ra, định nghĩa "thân thiết" của cô bạn này nghiêm khắc đến vậy. Lâm Vi nhìn chiếc vợt trong tay mình, bỗng có chút mơ hồ. Không lẽ, cô vừa được người ta cố tình lấy lòng?

Không muốn bàn thêm, Diệp Hi Bối nhanh chóng chuyển chủ đề, nhưng ánh mắt cô bé vẫn không giấu được sự ngưỡng mộ: “Nghe nói Tần Chiêu có anh trai đang học lớp 6."

"Vậy thì sao?" Lâm Vi vẫn chưa hiểu ý.

Diệp Hi Bối chậc lưỡi, giọng điệu như tiếc nuối: "Lớp 6 đấy! Cậu không hiểu à?"

Bấy giờ, Lâm Vi mới vỡ lẽ. Có anh chị học lớp trên trong trường quả là chuyện khiến người khác ngưỡng mộ. Họ chẳng khác nào một tấm bùa hộ mệnh, giúp bảo vệ khỏi việc bị bắt nạt. Quan trọng hơn, đây là thứ có thể khoe khoang với bạn bè, khiến người ta ghen tị không thôi.

Chẳng trách Diệp Hi Bối lại tỏ ra phấn khích như vậy.

Thời gian tiết thể dục đúng là ngắn thật. Giáo viên thể dục tập hợp cả lớp, điểm danh, yêu cầu xếp hàng, sau đó dẫn họ chạy hai vòng quanh sân vận động 400 mét của trường. Xong xuôi, thầy liền cho lớp giải tán để tự do hoạt động.