Nàng kể chuyện này cho Dương chủ nhiệm nghe, Dương chủ nhiệm rất tán thưởng ý tưởng của nàng. Kim Ô đang ra ngoài giặt giẻ lau nghe thấy, khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Bọn họ toàn là lũ nghèo kiết xác." Còn muốn kiếm tiền của bọn họ ư?
Ứng Linh Lung phản bác: "Đế Giang còn có thể tài trợ app, rõ ràng cũng có yêu quái biết kinh doanh mà."
Nhưng mà nàng nghĩ lại, Đế Giang vốn dĩ không có miệng.
Tiếc quá, lại mất một khách hàng lớn rồi.
Sau khi cúp máy với Dương chủ nhiệm, Ứng Linh Lung lập tức mở app Sơn Hải thương thành.
Giao diện của app rất đơn giản, có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn và dịch vụ mà Ứng Linh Lung chưa từng nghe thấy, vô cùng mới lạ thú vị, Ứng Linh Lung mới lướt xuống vài trang đã thấy "ngứa tay" muốn mua sắm.
Nhìn số dư tài khoản ngân hàng, Ứng Linh Lung bình tĩnh lại, bắt đầu tìm kiếm những từ khóa [trang trí][gạch][sơn].
Cửa hàng có xếp hạng cao nhất là [Hồi Đình gia trang], giới thiệu là "Sản phẩm của anh em Ly Lực, chất lượng đảm bảo, thi công nhanh chóng!".
Thì ra là Ly Lực.
Trong Sơn Hải kinh có viết: Có loài thú, hình dạng như lợn, có móng vuốt lớn, tiếng kêu như chó sủa, tên là Ly Lực, thấy nó là biết vùng đó có nhiều đất.
Tức là loài dị thú Ly Lực này có hình dáng giống lợn con, chân có móng vuốt như gà, kêu như chó, Ly Lực giỏi đào đất, nơi nào nó xuất hiện thì thường đang xây dựng rầm rộ.
Ứng Linh Lung lịch sự hỏi giá, nhân viên tư vấn [Lý Hồi] cẩn thận hỏi han yêu cầu cụ thể của nàng, rồi báo giá 100 đồng/mét vuông.
Giá cả rất hợp lý, thậm chí có thể nói là rẻ, đáng tiếc là Ứng Linh Lung không có tiền.
Toàn bộ mặt tiền cửa hàng rộng hơn trăm mét vuông, chỉ cần trang trí đơn giản nhất cũng mất gần hai vạn. Ứng Linh Lung trong tay chỉ có chưa đến 5000 đồng, còn phải để dành tiền mua nguyên liệu nấu ăn. Không thể chỉ trang trí một nửa được, mà khoan đã!
Ứng Linh Lung nảy ra một ý tưởng tuyệt vời.
Ai nói không thể trang trí một nửa?
Cả quán chỉ có một ông chủ và hai nhân viên, quán mới mở cũng sẽ không có nhiều khách, cần gì không gian rộng hơn trăm mét vuông như vậy?
Thực ra, nếu quan sát kỹ sẽ thấy cách bài trí của cửa hàng này rất kỳ lạ.
Nơi này vốn là một quán cơm quy mô khá lớn, sau khi quán cơm đóng cửa, đồ ăn nhanh và vặt bắt đầu thịnh hành, diện tích quán cơm quá lớn, không ai dám mạo hiểm thuê toàn bộ, nên bị chia nhỏ thành nhiều quầy hàng cho thuê. Trừ hai quầy bán đồ khô và đồ ăn sáng ở cạnh cửa ra, những quầy còn lại như đồ ăn nhanh, mì... đều có bếp riêng, đối với từng quầy hàng thì điều này là cần thiết, nhưng hiện tại Ứng Linh Lung đã tiếp quản cửa hàng, nàng muốn dỡ bỏ phần lớn quầy hàng, giải phóng không gian bị lãng phí.