Sơn Hải Thực Đường

Chương 15

Nàng định cúp máy.

Cuối cùng cũng có một ông chủ chịu cùng yêu quái khởi nghiệp, tiếp nhận hai nhân viên phi nhân loại, đóng góp rất lớn cho sự ổn định của xã hội, công lao này không chỉ được tính cho Dương chủ nhiệm, mà còn có thể ghi vào thành tích của vợ ông ta đang làm việc ở nơi dành cho yêu quái.

Dương chủ nhiệm vội vàng nói: "Ứng chưởng môn đừng vội! Còn có những hỗ trợ khác!"

Ông ta hình như nói gì đó với ai đó, rồi quay lại nói vào điện thoại: "Nghe nói Ứng chưởng môn định mở quán ăn? Bên này có một số thiết bị nhà hàng do yêu quái thế chấp để trả nợ trước đây, còn mới 99%! Tặng hết cho cô!"

Ứng Linh Lung còn chưa kịp nói gì, Dương chủ nhiệm đã bày mưu tính kế cho nàng: "Tôi đã cài cho cô app [Sơn Hải thương thành] trên điện thoại rồi đúng không? Trong đó có rất nhiều cửa hàng online của yêu quái đang khởi nghiệp, giá cả phải chăng, mua ở đó lời hơn nhiều so với mua ở ngoài."

Ứng Linh Lung hứng thú hẳn lên, cả ngày hôm nay nàng bận rộn đi đòi nợ, còn chưa kịp mở những app mà Dương chủ nhiệm cài cho mình xem.

Nhưng mà liên tưởng đến những lời trước đó của Dương chủ nhiệm, nàng nghi ngờ hỏi: "Nghe ông nói vậy, hàng hóa của những yêu quái khởi nghiệp này vừa tốt vừa rẻ, sao họ lại luôn phá sản?"

Dương chủ nhiệm thở dài: "Cấp trên có quy định, những sản phẩm của yêu quái có hiệu quả thần kỳ đều không được phép bán ra thị trường con người. Ví dụ như quả Sa Đường, đu đủ Hòe, nước cây Bạch Cảo, đều là đặc sản quê nhà của họ, nhưng mà có tác dụng phụ! Nào là ăn vào không thấy đói, ăn vào không còn ưu phiền, sao dám bán cho con người chứ.

Phần lớn sản phẩm chỉ được phép bán cho yêu quái, thị trường quá nhỏ, nên dễ phá sản lắm. Ứng chưởng môn, nếu cô mua mấy thứ này trên Sơn Hải thương thành thì nhất định phải nhớ đừng cho vào đồ ăn bán cho con người, tự mình ăn thử là được rồi."

Nói cho cùng, phàm là đồ bán cho người thường thì phải khiến họ không cảm thấy có gì bất thường. Ăn một quả, thấy ngon thì hợp lý, nếu ăn một quả mà hết đau lưng, hết nhức chân, bệnh tắc nghẽn động mạch nhiều năm cũng khỏi, người liệt giường cũng có thể chạy nhảy được thì đến đứa ngốc cũng biết là có vấn đề.

Không cần Dương chủ nhiệm nói, Ứng Linh Lung cũng sẽ không làm vậy. Bán đồ ăn cho con người mới kiếm được mấy đồng, thêm mấy thứ đó vào thì chỉ có nước lỗ vốn.

Dương chủ nhiệm gợi ý cho Ứng Linh Lung, nếu yêu quái có nguyên liệu nấu ăn, cô lại có tay nghề, thì có thể mở một cửa hàng trên Sơn Hải thương thành, nhận đặt đồ ăn cho yêu quái.