Giọng nói của hắn truyền vào tai Vu Hi đã mơ hồ nhưng Vu Hi lại như có linh tính mà hiểu được ý hắn.
Nàng vốn tưởng mình sẽ phơi thây ngoài đồng không, không ngờ lại có Ma tộc thu xác giúp nàng.
Tuy không hiểu tại sao Ma tộc trong lời Cố An lại hoàn toàn khác với những gì nàng biết nhưng nàng không hề thấy trong mắt Cố An có nửa phần khinh thường và kỳ thị.
... Giá như có thể gặp hắn sớm hơn thì tốt biết bao.
Nàng rất muốn ngăn hắn lại, muốn hắn sống thật tốt.
Cảm giác chết chóc thật lạnh lẽo, cô đơn như rơi xuống hàn đàm, thật sự không dễ chịu chút nào.
“Bán yêu, lại đây, theo chúng ta đi.”
Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói vừa quen vừa lạ.
Vu Hi mở choàng mắt.
Lạnh lẽo cùng tuyết đập vào mặt, ánh sáng trước mắt vô cùng chói mắt.
Nàng khó chịu nhắm mắt lại, đợi khi mở mắt ra lần nữa, đồng tử bắt đầu tập trung, tuyết trắng xóa giữa trời đất điên cuồng tràn vào mắt, suýt chút nữa khiến nàng rơi lệ.
Nàng vẫn... còn sống ư?
Ngẩng đầu lên, liền thấy sư huynh Ôn Mạc Nhân đang đứng trước mặt nàng, đưa tay ra, đôi mắt dịu dàng như ngọc kia nhìn nàng chăm chú:
"Ngươi sẽ được Hư Vân tông chúng ta thu dưỡng, ngươi có nhà rồi, sau này sẽ không còn phải lang thang nữa."
Cảnh tượng này nàng quá quen thuộc.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp Ôn Mạc Nhân.
Lúc này Ôn Mạc Nhân như thần tiên chỉ có trong mơ, dùng giọng điệu dịu dàng mà nàng chưa từng nghe thấy nói với nàng rằng từ nay về sau nàng sẽ có nhà, sẽ không còn phải lang thang nữa.
"Thần tiên ca ca..."
Thân thể nàng không tự chủ được mà phản ứng giống như trong ký ức.
Tiếp đó liền thấy Ôn Mạc Nhân bật cười, nụ cười tuấn tú, tựa như mùa xuân tươi đẹp.
Nhưng tiếng lòng của hắn cũng đồng thời truyền đến:
[Một con bán yêu hèn mọn, nếu không phải yêu đan còn có chút giá trị lợi dụng thì đã chết từ lâu rồi!]
Vì Ôn Mạc Nhân sinh ra trong gia tộc danh giá, hắn thà để linh sủng của mình chết chứ không muốn nó được một bán yêu cứu.
Cả Tiên giới đều ghét Yêu tộc, bán yêu người không ra người yêu không ra yêu như chúng càng bị coi là hèn hạ.
Nếu không phải sư tôn bảo rằng yêu đan của bán yêu có ích cho việc tu hành của hắn, hắn đã chẳng bao giờ đưa bán yêu Vu Hi này về.
Nhưng khi Vu Hi dùng giọng nói ngây thơ mềm mại gọi hắn là "Thần tiên ca ca", trái tim hắn khẽ động, thấy nàng đáng thương ngoài ý muốn, cũng không ghét lắm.
Nhưng ngay sau đó hắn lại nhớ ra Vu Hi chỉ là một tạp chủng, một thứ còn không bằng súc vật, không chừng đã dùng thủ đoạn hèn hạ nào đó mê hoặc hắn.
Đang nghĩ ngợi, hắn đưa tay ra định bắt thì bắt hụt, ngẩng đầu lên thấy Vu Hi đã lùi lại mấy bước, trong đôi mắt trong veo không còn vẻ ngưỡng mộ dành cho hắn nữa, chỉ còn sự kháng cự và thù địch.
Hắn thầm nghi ngờ nhưng trên khuôn mặt thanh tú vẫn nở nụ cười ấm áp nhất, đưa tay ra trước nói: "Sao vậy, sao không lại đây?"
Thế nhân đều thích vẻ ngoài dịu dàng của hắn.
Nhưng không ngờ lại không có tác dụng với Vu Hi.
Chỉ thấy Vu Hi không chút do dự quay người, chạy về hướng ngược lại với hắn, như muốn trốn khỏi hắn ngay lập tức.
Vu Hi không ngờ mình lại được sống lại về thời điểm được Hư Vân tông nhận nuôi!
Nàng không cha không mẹ, từ khi biết chuyện đã phải lang thang.
Vào mùa đông năm nàng ba tuổi, nàng vô tình nhặt được một chú hổ con bị thương.
Nghĩ rằng hổ con cũng là đứa trẻ bị bỏ rơi giống nàng, nàng đã cho hổ con ăn những thức ăn mà nàng không nỡ ăn, hy vọng hổ con có thể vượt qua mùa đông này, nào ngờ con hổ này lại là linh sủng của Ôn Mạc Nhân.
Để đền đáp cho việc cứu linh sủng, Ôn Mạc Nhân đích thân đưa nàng đến Hư Vân tông, để Hư Vân tông nhận nuôi nàng.
Lúc đó nàng còn vui mừng khôn xiết, chỉ thấy Ôn Mạc Nhân là thần tiên ca ca tốt nhất trên đời.