Mọi Người Đều Nghĩ Tôi Là Thế Thân

Chương 14

Độc Sư khen một câu: "Lão đại thật lợi hại." Thích khách đáp lại, tràn đầy tự hào: "Chuyện nhỏ."

Khi tới điểm tập trung, đồng đội cũng đã có mặt, mọi người chia vật tư với nhau, sau đó cùng quấn băng hồi máu.

Yến Thanh là người duy nhất còn nguyên thanh máu, liền đứng bên cạnh canh chừng.

Lúc này, thích khách đi tới bên cạnh cậu, ném ra một hộp vũ khí màu xanh: "YQ, vũ khí bậc hai cho cậu, đổi vũ khí bậc ba của cậu cho tôi, như vậy sức chiến đấu của đội sẽ cao hơn."

ID game của Yến Thanh là [Là YQ đây], nhìn vào hộp vũ khí dưới chân mình, cậu nhướng mày một chút, không nói gì mà tháo vũ khí đưa cho thích khách.

Người xem cảm thấy có chút cạn lời.

[Thích khách này là làm sao vậy, cướp đồ của streamer à?]

[Emmm, thích khách này tự tin mình lợi hại hơn streamer hả?]

[Đều là thích khách, tại sao phải đưa đồ cho hắn chứ.]

Trong game, Yến Thanh đã đổi sang vũ khí cấp 2. Lúc này, vòng độc đã làm mới, thích khách bảo mọi người tiến vào vòng trước.

Đây là thời điểm cần chạy độc sớm, dễ gặp đội khác nhất. Nhưng bọn họ không gặp đội lớn nào, chỉ chạm mặt vài ba người chơi đơn, chưa đủ mỗi người một đao, cuối cùng mạng đều bị thích khách lấy mất.

Khi loot đồ, thích khách luôn nhanh hơn, gom hết vào túi mình trước, chỉ giữ lại những gì cần, sau đó vứt ra những thứ không dùng để Yến Thanh và các thành viên khác chia nhau.

Yến Thanh nhận ra một điều: Thích khách này chỉ dựa vào đông người để bắt nạt người chơi kém, kỹ thuật thì tầm thường, nhưng tốc độ cướp mạng và loot đồ thì không ai sánh kịp.

Yến Thanh không rõ các thành viên khác trong đội có nhận ra hay không, nhưng hai kiếm khách không nói gì, chỉ có độc sư luôn khen ngợi thích khách lợi hại.

Đến vòng độc thứ ba, còn khoảng hơn 50 người sống sót, trong thời gian này bọn họ gặp một đội đang chạy độc như mình.

Độc sư: “Lão đại, chúng ta đánh bọn họ không?”

Thích khách: “Để tôi xem… Ừm, bọn họ có hai kiếm khách, khắc chế tôi, khó đánh, tạm thời không đi.”

Độc sư: “Được, nghe theo lão đại.”

Bọn họ cũng gặp hai đội đang giao tranh, nhưng thích khách cũng không dẫn đội qua.

Độc sư: “Lão đại, không định can thiệp à?”

Thích khách: “Bây giờ chưa vội, để bọn họ đánh thêm một lúc nữa, chúng ta giữ sức, lát nữa ngư ông đắc lợi.”

Độc sư: “Ồ, nghe lão đại.”

Không có gì để đánh, Yến Thanh xoay con dao găm trong tay. Trận này nhìn có vẻ chán, nhưng thực ra lại khá thú vị.

Trước giờ cậu chỉ chơi trận cấp cao, gặp người là đánh, phối hợp ăn ý với đồng đội. Đã lâu rồi chưa gặp kiểu người chơi như thích khách này. Dù sao mỗi trận nhiều nhất chỉ 30 phút, chơi sao cũng được, miễn cuối cùng thắng là xong.

Bình luận trên màn hình thì không hài lòng, không ngờ thích khách này lại hèn nhát như vậy.

“Binh nhát chết một mình, tướng nhát chết cả đội”, cả đội bị thích khách dẫn dắt chẳng có gì đáng xem, không đánh nhau cũng chẳng tranh rương bảo vật, còn gọi gì là đội Đại Ca nữa.