[Esport] Các Đồng Đội Cứ Muốn Bảo Vệ Tôi

Chương 23: Lâm Tiêu vẫn chưa đến tìm tôi sao?

Quý Thời Kim cau mày lại, gõ nhẹ lên bàn phím: "Không phải là cậu bắt tôi phải đuổi cậu ấy đi à? Giờ lại nhắc đến làm gì?"

Nụ cười của Tống Hạ Chi bỗng cứng đờ.

Cậu ta vốn định thể hiện sự thiện lương và bao dung của mình một chút nhưng lại bị Quý Thời Kim chặn họng nên đành phải im lặng.

Hôm đó, trong cơn say, Tống Hạ Chi gọi điện khóc lóc, ép anh ta không được để Lâm Tiêu ở lại nữa. Không được để cậu ta dùng tiền của anh, ở biệt thự của anh, hay ngủ trên giường của anh. Nếu không thì cậu ta sẽ không bao giờ quay về.

Quý Thời Kim khi ấy chỉ cười khẩy, giọng nói êm dịu nhưng lạnh buốt: "Được thôi, tôi sẽ đuổi cậu ấy đi. Tống Hạ Chi, mau về đi. Tôi đã chờ cậu lâu lắm rồi."

Nhưng khi sự phấn khích của trò trả đũa qua đi, cảm giác khó chịu lại trở về.

Xuống xe, không hiểu sao Quý Thời Kim lại ma xui quỷ khiến hỏi quản gia: "Lâm Tiêu vẫn chưa tìm tôi à?"

Quản gia ngẩn người: "Dạ chưa ạ, thưa thiếu gia."

Anh ta nhíu mày, sắc mặt trở nên không vui.

Chú chim nhỏ của anh ta, tại sao vẫn chưa bay trở về nữa?

---

Tại câu lạc bộ KG, Lâm Tiêu đang nằm úp trên giường, ngủ say như chết. Mấy ngày luyện tập quá mệt mỏi khiến cậu vừa chạm gối đã chìm vào giấc ngủ ngay, chẳng bận tâm nổi điều gì nữa.

Bạch Dã gõ cửa: "Dậy đi tập luyện đi."

Lâm Tiêu dụi mắt, ngái ngủ, vội vàng mặc quần áo, rửa mặt rồi mơ màng đi xuống lầu. Thấy các đồng đội đã xếp thành hàng, cậu cũng lẳng lặng bước vào đứng cùng.

Bạch Dã bật cười khúc khích: "Nhóc con, bên đó là chỗ bị phê bình. Cậu đứng vào đó làm gì?"

Lâm Tiêu lập tức bừng tỉnh. Cậu ngẩng lên và bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Tang Bạc Dữ đang gườm gườm nhìn mình. Quá sợ hãi, cậu xoay người định chạy nhưng lại giẫm ngay lên đôi giày của cậu ta.

Một bàn tay dài vươn ra, túm lấy cổ áo kéo cậu về chỗ cũ.

Huấn luyện viên An vừa thấy Tang Bạc Dữ ra tay liền quát lớn: "Tang Bạc Dữ! Nếu cậu còn dám bắt nạt thành viên mới thì tôi sẽ trừ hết số lương còn lại của cậu!"

Tang Bạc Dữ lập tức xì hơi, không dám ho he gì nữa, đành phải buông tay ra.

Nhân cơ hội này, Lâm Tiêu lẻn đi chỗ khác, bưng tô mì ăn liền vừa húp vừa nhìn Tang Bạc Dữ bị mắng. Cậu không chớp mắt lấy một lần, thậm chí sau khi ăn hết mì còn uống sạch nước. Xong xuôi, cậu lại lôi ra một hộp sữa để uống tiếp.