[Esport] Các Đồng Đội Cứ Muốn Bảo Vệ Tôi

Chương 22: Lâm Tiêu vẫn chưa đến tìm tôi sao?

Anh ta nhẫn nhịn sự mất kiên nhẫn, mở cửa xe: "Nếu cậu không ngại ở trong phòng người khác từng ở thì về nhà tôi đi. Tôi đã đuổi người kia đi rồi."

Tống Hạ Chi vẫn muốn giữ chút sĩ diện, không vội lên xe mà làm ra vẻ khó xử: "Thời Kim, anh thực sự đã đuổi người đó đi rồi sao? Hôm đó chỉ là nói trong lúc tức giận của em thôi, em cũng không thực sự muốn ép anh đuổi người ta đi..."

Ánh mắt Quý Thời Kim bỗng lóe lên, ‘mối tình đầu’ của anh ta đúng là thú vị, không uổng công anh ta bỏ "chim hoàng yến" của mình để chơi cái trò này với Tống Hạ Chi.

Nụ cười trên môi anh ta càng sâu hơn: "Trong lòng tôi, làm sao cậu có thể thua kém bất kỳ người nào được? Hạ Chi, theo tôi về nhà đi. Tôi đã chờ cậu rất lâu rồi."

Tống Hạ Chi vẫn không chịu lên xe, giọng cậu ta đầy u sầu: "Thời Kim, anh có chê em không? Tuy hôn nhân của em và người đó chỉ là trên danh nghĩa thôi nhưng dù sao thì rm cũng đã ly hôn rồi..."

Vẻ yếu đuối của cậu ta như muốn chạm đến lòng thương cảm của người khác nhưng Quý Thời Kim chỉ cảm thấy buồn cười. Nhớ lại bản thân trẻ tuổi từng vì người này mà đau khổ đến mất ăn mất ngủ, anh ta cảm thấy mình thật ngây ngốc.

Không nói thêm lời nào, anh ta kéo hành lý của Tống Hạ Chi lên, ném vào cốp rồi ra lệnh: "Lên xe."

Tống Hạ Chi "không còn lựa chọn nào khác" đành ngoan ngoãn ngồi vào ghế sau.

Chiếc xe lăn bánh, tiến về biệt thự. Nội thất sang trọng và sự ổn định của Rolls-Royce khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Trong lòng Tống Hạ Chi, những ký ức bị kỳ thị ở nước ngoài đối lập với sự giàu có và ân cần của Quý Thời Kim bỗng chốc ùa về, cậu ta cảm thấy rất hối hận vì quyết định năm xưa.

Quý Thời Kim có thực sự tha thứ cho cậu ta không?

Cậu ta liếc nhìn Quý Thời Kim với vẻ bất an. Người đàn ông đang chăm chú gõ trên chiếc laptop đặt trên đùi, bộ âu phục cao cấp toát lên khí chất lạnh lùng và xa cách.

Nhớ lại bảy năm trước, anh ta vẫn chỉ là một chàng trai trẻ ngây ngô, Tống Hạ Chi không thể không cảm thán.

"Thời Kim," cậu ta thử thăm dò, "cái người tên Lâm Tiêu kia... bây giờ cậu ấy sao rồi? Em không muốn chỉ vì em mà cậu ấy phải sống khổ sở ở bên ngoài đâu."

Tay Quý Thời Kim khựng lại. Hai ngày không gặp chú chim nhỏ của mình, anh ta thực sự cảm thấy rất bực bội.