[Esport] Các Đồng Đội Cứ Muốn Bảo Vệ Tôi

Chương 20: Huấn luyện viên An, đó không phải là may mắn

Hà Tử Nghị khẽ cười: "Có lẽ là vì yêu nhiều nên trách nặng thôi."

Lâm Tiêu từ đầu đến giờ vẫn nhìn ra ngoài, vẻ mặt lo lắng.

Phong Nhiên tưởng Lâm Tiêu sợ hãi liền lên tiếng an ủi: "Đừng sợ. Huấn luyện viên An không thường mắng người đâu. Tang Bạc Dữ là trường hợp đặc biệt thôi, có lẽ vì quá kỳ vọng nên ông ấy mới giận như vậy..."

Lâm Tiêu ngắt lời: "Anh ấy không phải là phạm phải sai lầm."

"Hả?"

Phong Nhiên ngẩng lên, chỉ kịp thấy Lâm Tiêu đứng dậy, kéo cánh cửa ra.

Bên ngoài, Tang Bạc Dữ đang nghiêng đầu, gương mặt lộ rõ vẻ không phục, ánh mắt đầy khí lạnh, hoàn toàn phớt lờ những lời chỉ trích của huấn luyện viên An.

Cánh cửa bất ngờ mở tung, một thân hình nhỏ nhắn bước ra, ánh sáng chiếu vào người cậu như phủ một lớp ánh vàng dịu nhẹ. Mặc dù đôi mắt cậu ánh lên chút bất an nhưng cậu vẫn mạnh mẽ đứng ra giải thích: "Huấn luyện viên An, anh ấy không phải là phạm phải sai lầm đâu."

Đôi mắt ấy tràn đầy kiên định chưa từng thấy trước đây: "Đội bạn định tấn công em từ phía hông, Tang Bạc Dữ muốn bảo vệ em nên mới làm vậy. Dù anh ấy không hạ được ai nhưng chỉ cần em còn sống thì đội của chúng ta vẫn còn cơ hội để chiến thắng..."

Trong trận đấu đó, cả hai đường giữa đều chơi sát thủ, chỉ có thể tung một chuỗi kỹ năng, chỉ khi xạ thủ còn sống thì đội mới có thể gây sát thương liên tục được.

Vì thế, cả bốn người còn lại đều vô thức bảo vệ Lâm Tiêu. Và Lâm Tiêu đã không phụ lòng mong đợi của bốn người bọn họ, quét sạch toàn bộ đội hình đối thủ.

Đây mới chính là ý nghĩa thực sự của Liên Minh Huyền Thoại: Hợp tác để chiến thắng.

Huấn luyện viên An sững sờ một lúc, ông ta không ngờ đến tình huống này.

Phong cách chơi của Tang Bạc Dữ trước giờ vẫn luôn là một mình, không quan tâm đồng đội. Ông ta không bao giờ nghĩ rằng cậu ta lại có thể hy sinh vì đồng đội như vậy.

Ông theo thói quen rút một điếu thuốc ra để trấn tĩnh lại, nhưng quay lại thì thấy cả phòng họp đang nhìn mình. Huấn luyện viên An cảm thấy hơi mất mặt, xua tay nói: "Nhìn cái gì? Mau dẫn người mới đi tập luyện đi!"

Người mới?

Phong Nhiên không nhịn được bật cười. Đây chẳng phải là ngầm thừa nhận Lâm Tiêu đã chính thức gia nhập KG rồi sao?

Tại cổng ra sân bay, Tống Hạ Chi ngẩng đầu nhìn ánh nắng trên cao, ánh mắt nhẹ nhàng. Cuối cùng cũng trở về.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Tang Bạc Dữ: "Đánh mạnh nhất, nhưng cũng bị mắng nặng nhất."