Huấn luyện viên của bọn họ vừa gác máy, quay lại nói: "AD của bọn họ bị tái phát chấn thương tay, vừa rồi là một tuyển thủ thử việc đánh thay."
Hỗ trợ của LAG tức tối nói: "Tôi biết ngay mà! Thẩm Tiểu Tân không bao giờ phản xạ được như vậy!"
Pháp sư đường giữa nhớ lại khoảnh khắc bị Lâm Tiêu hạ gục chỉ bằng một mũi tên rồi tự lẩm bẩm: "Tên xạ thủ đó đúng là quá may mắn."
"Không, cậu ta không chỉ là may mắn."
Xạ thủ của LAG lên tiếng với sự nghiêm túc: "Cậu ta lợi dụng bụi cỏ để chặn ba lần đánh thường của tôi. Đây là trình độ tay không tầm thường chút nào."
Một lần thì có thể coi là may mắn, hai lần cũng có thể, nhưng ba lần hoàn toàn chính xác như vậy thì đó là kỹ năng.
Hít sâu một hơi, AD của LAG siết chặt tay, cảm nhận rõ áp lực mà đã lâu lắm rồi cậu ta không phải đối mặt. Sự phấn khích khiến cả người cậu ta run lên: "Huấn luyện viên, có thể hẹn thêm một trận đấu tập nữa với bọn họ không? Em muốn chính thức đối đầu với người đó."
"Để tôi thử hỏi."
Trong khi đó, tại KG Gaming, cả đội vẫn đang tiếp tục phân tích lại trận đấu. Khi đến đoạn Tang Bạc Dữ bất ngờ bị hạ gục, cả phòng họp im lặng như tờ.
Tang Bạc Dữ lại sắp bị mắng rồi?
Huấn luyện viên An kéo Tang Bạc Dữ ra ngoài. Ngay lập tức, ông xả ra một tràng dài: "Cậu luôn miệng nói chơi chuyên nghiệp để giành chức vô địch, mà đây là cách cậu thi đấu sao? Cậu quên mình đã thua LAG trong giải mùa xuân vừa rồi thế nào hả? Tôi đã nói đây là một trò chơi đồng đội, không chỉ cần đánh tốt đường của mình mà còn phải nghĩ đến đội hình sau khi cậu chết nữa!”
"Tôi thừa nhận là cậu có tài năng, tôi cũng rất kỳ vọng vào cậu. Nhưng nếu cậu không thay đổi cách chơi và tư duy thì cả đời này cậu sẽ không bao giờ giành được chức vô địch đâu!"
Tang Bạc Dữ im lặng không nói lời nào. Nhưng khi nghe đến câu "cả đời không bao giờ giành được chức vô địch", ánh mắt cậu ta bỗng trở nên đầy sắc bén.
Qua ô cửa sổ, có thể thấy Tang Bạc Dữ đứng dựa lưng vào tường, đôi mắt mệt mỏi và khuôn mặt u ám. Thân hình gầy gò của cậu ta giống như một cây cung đã căng hết cỡ, sẵn sàng bắn ra bất cứ lúc nào. Cậu ta âm thầm chịu đựng những lời trách móc mà không biện minh lấy một câu.
Bạch Dã thở dài: "Lần nào đánh hay nhất cũng là Tiểu Tang, nhưng người bị mắng nhiều nhất cũng luôn là cậu ấy..."