Cá Nhỏ Bị Bắt Về Làm Vợ

Chương 4: Món Quà Đầu Tiên

Diệp Vũ đồng ý làm bạn lữ của Lam Tư, không phải vì rung động trước hắn, mà vì cậu hiểu rõ tình thế hiện tại của mình. Ở một thế giới xa lạ, không người thân, không nơi nương tựa, cậu cần một chỗ dựa vững chắc. Lam Tư tuy có phần thô lỗ, bá đạo, nhưng hắn mạnh mẽ, có trách nhiệm, và quan trọng nhất là hắn đã hứa sẽ chăm sóc cậu.

Sau khi ăn xong, Lam Tư dọn dẹp xương thú, rồi quay sang nhìn Diệp Vũ với ánh mắt dịu dàng: "Diệp Vũ, ngươi mệt rồi phải không? Hãy nghỉ ngơi đi."

Diệp Vũ gật đầu, nằm xuống chiếc giường cỏ mềm mại. Cả ngày hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, từ việc bị tang thi đuổi gϊếŧ đến xuyên không, bị bắt cóc, rồi đồng ý làm bạn lữ của một người xa lạ... Cậu cảm thấy kiệt sức, cả về thể xác lẫn tinh thần.

Lam Tư lấy một tấm da thú đắp lên người Diệp Vũ, sau đó ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc xanh lam của cậu.

"Ngủ đi." Hắn nói, giọng nói trầm ấm như ru ngủ.

Diệp Vũ nhắm mắt lại, cố gắng thư giãn. Cậu không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất hiện tại cậu đã có một nơi an toàn để nghỉ ngơi.

Khi Diệp Vũ tỉnh dậy, trời đã tối. Túp lều được thắp sáng bởi một ngọn đèn dầu, tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp. Lam Tư không có ở đây, chắc là ra ngoài rồi.

Diệp Vũ ngồi dậy, cảm thấy cơ thể đã khỏe hơn nhiều. Cậu xuống giường, đi ra ngoài hít thở không khí trong lành.

Bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, trăng tròn treo cao tỏa sáng dịu dàng. Diệp Vũ chưa bao giờ thấy bầu trời đêm nào đẹp như vậy. Ở mạt thế, bầu trời luôn bị bao phủ bởi khói bụi và ô nhiễm, hiếm khi nhìn thấy được những vì sao.

"Đẹp quá..." Diệp Vũ thốt lên, cảm thấy tâm hồn mình như được gột rửa.

"Ngươi thích sao?"

Một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng Diệp Vũ. Cậu quay lại, thấy Lam Tư đang đứng đó, trên tay cầm một bông hoa màu trắng tinh khôi.

"Cho ngươi." Lam Tư đưa bông hoa cho Diệp Vũ.

Diệp Vũ nhận lấy bông hoa, ngạc nhiên hỏi: "Đây là hoa gì?"

"Hoa dạ minh." Lam Tư đáp, "Nó chỉ nở vào ban đêm, tỏa ra ánh sáng và hương thơm dịu nhẹ."

Diệp Vũ đưa bông hoa lên mũi ngửi, quả nhiên có một mùi hương thoang thoảng, dễ chịu. Cậu mỉm cười, cảm thấy ấm áp trong lòng.

"Cảm ơn anh." Diệp Vũ nói.

Lam Tư mỉm cười, đưa tay vuốt ve má Diệp Vũ: "Ta muốn tặng ngươi một món quà."

"Quà?" Diệp Vũ ngạc nhiên.

Lam Tư gật đầu, lấy ra một chiếc vòng cổ làm bằng xương thú, trên đó có đính một viên đá màu xanh lam lấp lánh.

"Đây là..." Diệp Vũ nhìn chiếc vòng cổ, cảm thấy nó rất đẹp.

"Đây là răng nanh của con sói đầu đàn mà ta đã gϊếŧ." Lam Tư giải thích, "Nó tượng trưng cho sức mạnh và sự bảo vệ. Ta hy vọng nó sẽ bảo vệ ngươi bình an."

Diệp Vũ cảm động nhận lấy chiếc vòng cổ. Cậu không ngờ Lam Tư lại dành cho mình một món quà ý nghĩa như vậy.

Lam Tư đeo chiếc vòng cổ vào cổ Diệp Vũ, sau đó ôm cậu vào lòng, thì thầm: "Diệp Vũ, ta sẽ bảo vệ ngươi, yêu thương ngươi, mãi mãi."

Diệp Vũ tựa đầu vào ngực Lam Tư, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn. Cậu cảm thấy an toàn và bình yên trong vòng tay của Lam Tư. Có lẽ, cuộc sống ở thế giới này cũng không tệ lắm.