Diệp Vũ ngồi trên giường cỏ, ngơ ngác nhìn xung quanh. Túp lều của Lam Tư tuy đơn sơ nhưng khá rộng rãi, được chia thành hai khu vực rõ ràng. Một bên là nơi nghỉ ngơi với chiếc giường cỏ lớn được phủ da thú mềm mại, bên kia là nơi sinh hoạt với bếp lửa, bàn ghế thô sơ và một số dụng cụ bằng đá.
Cậu vẫn chưa hết kinh ngạc về thế giới này. Những con người có thể biến thành động vật, những túp lều bằng gỗ và da thú, những dụng cụ bằng đá... Tất cả đều giống như bước ra từ thời tiền sử. Diệp Vũ cảm thấy mình như lạc vào một bộ phim tài liệu về cuộc sống của người nguyên thủy.
Cánh cửa lều được vén lên, Lam Tư bước vào, trên tay cầm một con thú nhỏ đã được lột da. Hắn ném con thú xuống đất, nói với Diệp Vũ: "Ta đi săn về rồi. Ngươi đói không?"
Diệp Vũ nhìn con thú với vẻ mặt ghê tởm. Cậu chưa bao giờ ăn thịt sống, huống hồ con thú này còn chưa được chế biến, máu me be bét trông rất kinh khủng.
"Tôi... tôi không ăn thịt sống." Diệp Vũ lắc đầu, cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn.
Lam Tư nhíu mày: "Không ăn thịt sống? Vậy ngươi ăn gì?"
Diệp Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi ăn cơm."
"Cơm?" Lam Tư ngơ ngác, "Cơm là gì?"
Diệp Vũ thở dài. Cậu quên mất rằng ở thế giới này không có lúa gạo.
"Cơm là một loại hạt..." Diệp Vũ cố gắng giải thích, nhưng cậu không biết phải miêu tả lúa gạo như thế nào.
Lam Tư nhìn Diệp Vũ với ánh mắt khó hiểu. Hắn chưa bao giờ nghe đến "cơm", cũng chưa từng thấy loại hạt nào có thể ăn được.
"Thôi bỏ đi." Diệp Vũ lắc đầu, "Anh cứ nướng con thú đó lên đi. Tôi sẽ cố gắng ăn."
Lam Tư gật đầu, bắt đầu nhóm lửa nướng thịt. Mùi thịt nướng thơm lừng lan tỏa khắp túp lều, khiến bụng Diệp Vũ kêu ùng ục. Dù sao cậu cũng đã nhịn đói cả ngày rồi.
Thịt nướng xong, Lam Tư xé một miếng lớn đưa cho Diệp Vũ. Diệp Vũ do dự một chút, rồi nhận lấy miếng thịt. Cậu cắn một miếng nhỏ, cảm nhận vị thịt dai dai, béo ngậy, tuy hơi tanh nhưng cũng không đến nỗi khó ăn.
"Ăn ngon không?" Lam Tư hỏi.
"Cũng được." Diệp Vũ gật đầu, tiếp tục ăn.
Lam Tư mỉm cười, xé thêm một miếng thịt cho mình. Hai người im lặng ăn thịt, không khí có chút ngượng ngùng.
Diệp Vũ vừa ăn vừa quan sát Lam Tư. Hắn có một vẻ đẹp hoang dã, nam tính, khác hẳn với những người đàn ông cậu từng gặp ở thế giới cũ. Dáng người cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, mái tóc đen dài, đôi mắt sắc bén, tất cả đều toát lên vẻ mạnh mẽ và uy quyền.
"Anh tên là gì?" Diệp Vũ đột nhiên hỏi.
"Lam Tư." Hắn đáp.
"Lam Tư..." Diệp Vũ lặp lại cái tên, cảm thấy có chút quen thuộc. Hình như cậu đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu đó rồi.
"Ngươi có tên không?" Lam Tư hỏi.
"Diệp Vũ." Cậu đáp.
"Diệp Vũ..." Lam Tư lẩm bẩm, "Cái tên thật đẹp."
Diệp Vũ mỉm cười. Cậu cảm thấy Lam Tư cũng không đến nỗi đáng sợ như vẻ bề ngoài.
"Diệp Vũ, ngươi có thích ta không?" Lam Tư đột nhiên hỏi, khiến Diệp Vũ suýt nữa thì sặc miếng thịt.
"Hả?" Diệp Vũ ngơ ngác nhìn Lam Tư.
Lam Tư nhìn thẳng vào mắt Diệp Vũ, ánh mắt chân thành: "Ta muốn ngươi làm bạn lữ của ta."
Diệp Vũ hoảng hốt lắc đầu: "Không được! Tôi không thể làm bạn lữ của anh!"
Lam Tư nhíu mày: "Tại sao?"
"Bởi vì..." Diệp Vũ ấp úng, không biết phải giải thích thế nào. Cậu không thể nói với Lam Tư rằng mình là nam, cũng không thể nói rằng mình không thích hắn.
"Bởi vì ta là thú nhân, còn ngươi là người cá?" Lam Tư đoán.
Diệp Vũ gật đầu.
Lam Tư mỉm cười: "Không sao cả. Ta không quan tâm điều đó. Ta chỉ cần ngươi."
Diệp Vũ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cậu chưa bao giờ được ai tỏ tình một cách thẳng thắn và chân thành như vậy.
"Nhưng..." Diệp Vũ vẫn còn do dự.
"Diệp Vũ, hãy tin tưởng ta." Lam Tư nắm lấy tay Diệp Vũ, "Ta sẽ đối xử tốt với ngươi."
Diệp Vũ nhìn vào mắt Lam Tư, cảm nhận được sự chân thành trong đó. Cậu biết mình không thể từ chối lời đề nghị này.
"Được rồi." Diệp Vũ gật đầu, "Tôi đồng ý."