Mỹ Nhân Câm

Chương 66

Ồ, cũng đúng. Ngu Thính thật ra rõ ràng đều biết.

Nhiễm Linh nhìn cô một lúc, lấy điện thoại từ tay cô, tiếp tục gõ chữ, xóa xóa sửa sửa, cuối cùng đưa cho cô xem: 【Thính Thính đi nước ngoài rất lâu, không gửi tin nhắn cho em, tin nhắn em gửi cũng không trả lời】

Có lẽ là tủi thân tích tụ quá lâu, hốc mắt Nhiễm Linh đỏ lên, có chút ẩm ướt.

Cô ấy hỏi: 【Là chán ghét em rồi sao?】

Em muốn gọi điện thoại cho chị.

Nhưng em không phát ra được âm thanh.

Ngu Thính sững sờ.

Không gửi tin nhắn cho cô ấy, không trả lời tin nhắn của cô ấy......

Chán ghét cô ấy rồi sao?

Nhiễm Linh cứ nhìn Ngu Thính như vậy, đôi mắt dường như luôn dịu dàng lúc này rưng rưng chực khóc, ẩn chứa sự tủi thân tích tụ đã lâu.

Cô ấy ở trước mặt người ngoài luôn dịu dàng hào phóng lại kín đáo, chỉ có ở trước Ngu Thính mới thể hiện con người như vậy, cô ấy có chút không khống chế được rồi.

Cô ấy rất quan tâm Ngu Thính, cô ấy mỗi ngày đều đợi, mỗi ngày đều xem, cô ấy sẽ tự nghi ngờ bản thân, đau lòng buồn bã.

Cô ấy giận Ngu Thính không phải vì Ngu Thính đi nước ngoài bao lâu, mà là Ngu Thính ở nước ngoài không trả lời tin nhắn của cô ấy, cũng không chủ động tìm cô ấy, cô ấy có thể dung túng Ngu Thính tùy hứng, nhưng không chịu được Ngu Thính không để ý đến cô ấy.

Ngu Thính kinh ngạc.

Trong tháng này, Nhiễm Linh tổng cộng chỉ gửi cho cô hai tin nhắn, một tin là ngày Ngu Thính đi nước ngoài, Ngu Thính có ấn vào xem, lúc đó tâm trạng phiền muộn cố ý không trả lời, quay đầu liền quên mất.

Tin nhắn thứ hai hỏi cô khoảng khi nào về, Ngu Thính cũng nhìn thấy, vẫn không có tâm trạng trả lời.

Nhưng cô ấy rõ ràng quan tâm như vậy, tại sao không gửi thêm vài tin nhắn? Như vậy, Ngu Thính nghĩ mình có lẽ sẽ trả lời, có lẽ.

Hóa ra Nhiễm Linh cũng có lòng tự trọng, hóa ra Nhiễm Linh cũng sẽ kiêu ngạo.

"Xin lỗi... Tin nhắn em gửi chị đều nhìn thấy."

"Lúc đó đang bận, quên trả lời." Ngu Thính mang theo áy náy giải thích: "Tin nhắn của chị khá nhiều, tin nhắn một lúc liền bị đẩy xuống, chị không chú ý. Không phải cố ý không trả lời tin nhắn của em."

Ngu Thính dỗ dành cô ấy nói: "Không có chán ghét em, sao có thể chán ghét em?"

Cô không nói còn tốt, Nhiễm Linh có lẽ còn có thể khống chế được, cô vừa mở miệng nói Nhiễm Linh tủi thân lại như bị phóng đại lên gấp trăm lần, nước mắt không khống chế được tràn đầy hốc mắt rơi xuống, cô đưa tay che, quay người đi không để Ngu Thính nhìn.

Ngu Thính bước lên trước, ôm cô ấy từ phía sau, Nhiễm Linh ban đầu có chút kháng cự, có lẽ là phản ứng tự nhiên do tâm lý xấu hổ, run rẩy đẩy cô ra. Nhưng Ngu Thính kiên trì không buông tay cô ấy liền không có cách nào...

"Đừng khóc..."

Ngu Thính khẽ dỗ dành cô ấy, ôm cô ấy, để cô ấy quay người đối mặt với mình, Nhiễm Linh vẫn xấu hổ không muốn để Ngu Thính nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của mình, vùi mặt vào hõm cổ Ngu Thính, khẽ nức nở.

"Tuyệt đối không có chán ghét chị Linh, đừng khóc nữa được không?"

Ngu Thính vuốt nhẹ mái tóc dài của cô ấy, rút mấy tờ giấy cúi đầu lau nước mắt cho cô ấy, Nhiễm Linh đỡ vai cô một lúc lâu, mới kìm được nước mắt.

Vì cúi đầu lau nước mắt cho cô ấy, Ngu Thính lúc này mới chú ý dưới xương quai xanh của Nhiễm Linh có thêm một vết thương, vết thương trông không nhẹ, lúc này đã bong vảy, để lại một vết đỏ.