Ngu Thính cau mày.
Nhiễm Linh mím chặt môi, nâng mí mắt lên. Làn da cô quá mỏng, hốc mắt, chóp mũi, thậm chí là cả vầng trán đều đỏ ửng vì khóc, dáng vẻ lê hoa đái vũ vô cùng thu hút.
Giống như đóa nhài trắng nở rộ đẫm mưa, như món đồ quý giá dễ vỡ.
Cô không phải là người quá kiên cường, khi đau lòng cô sẽ khóc.
Ngu Thính nhìn cô chằm chằm, thấp giọng dỗ dành: "Đều là lỗi của chị, chị Linh tha thứ cho chị có được không?"
Nhiễm Linh lại đưa tay lau lau mắt, cúi đầu đánh chữ, điện thoại của Ngu Thính rung lên, Nhiễm Linh trực tiếp gửi tin nhắn đến điện thoại của cô: 【Em không trách chị.】
Thật ra trong lòng đã sớm tha thứ cho Ngu Thính, Nhiễm Linh không phải muốn nghe cô xin lỗi.
【Em chỉ sợ chị hối hận, cho rằng chị đang trốn tránh. Em không muốn như vậy, nếu chị hối hận có thể nói với em, em không muốn chị khó xử.】
Gửi tin nhắn xong, cô lại một lần nữa nhìn về phía Ngu Thính, hy vọng nhìn thấy đáp án chân thật từ trong mắt Ngu Thính.
"Chị Linh…"
Ngu Thính cảm thán trong lòng.
Nhiễm Linh luôn thể hiện sự mềm mại và chu đáo của mình ở những điểm mà Ngu Thính không ngờ tới, dường như từ khi sinh ra đã có tính cách dịu dàng vô hại như vậy. Cho dù Ngu Thính lợi dụng xong liền bỏ mặc cô, cô lại nghĩ: Có phải Ngu Thính hối hận rồi không? Có phải đang trốn tránh, có phải sẽ khó xử không?
Cô thật sự không có chút tính khí nào sao? Đáp án là có, cô cũng có tính khí, nhưng chỉ là con hổ giấy. Cho dù tức giận cũng không giấu được sự tủi thân của mình, chỉ mới bị Ngu Thính đương nhiên hôn một cái trong hôn lễ, cả người cô đã mềm nhũn.
Trước đây không phải Ngu Thính chưa từng gặp phải tình huống tương tự, vì nguyên nhân nào đó lạnh nhạt với bạn gái, sau đó cô đều dỗ dành người ta, mua túi xách hoặc là thứ gì khác. Chưa từng có một ai khoan dung với cô như Nhiễm Linh.
Nhiễm Linh thật sự rất dễ bắt nạt, rất hợp ý Ngu Thính.
"Không có."
"Không khó xử, cũng không hối hận, xin lỗi, là lỗi của chị."
Chỉ cần nguyện ý, Ngu Thính biết cách dỗ dành người ta trong một bước. Cô làm trước mặt Nhiễm Linh, đặt wechat của cô ấy lên đầu, đưa cho cô ấy xem, nhẹ giọng dỗ dành: "Như vậy được không? Sẽ không bỏ sót tin nhắn của em nữa."
Nhiễm Linh nhìn thấy ghi chú của cô cho mình: Chị Linh.
Đứng đầu, là người duy nhất được ghim lên đầu trong danh sách wechat của cô.
"Còn giận không?"
Nhiễm Linh ngẩn ra, nghe thấy giọng nói của Ngu Thính khẽ vang lên bên tai. Lúc này các cô dán sát vào nhau, cô được Ngu Thính ôm nửa người trong lòng, cô nhận ra mình vừa ôm Ngu Thính khóc, trên vai Ngu Thính đều là nước mắt của mình.
Vốn dĩ không có tính khí, bị Ngu Thính dỗ dành như vậy Nhiễm Linh chỉ càng mềm lòng hơn. Mang theo vài phần che giấu, cô rút giấy, nghiêm túc giúp Ngu Thính lau bả vai ẩm ướt.
Rõ ràng là đã tha thứ cho Ngu Thính.
Ngu Thính cúi đầu nhìn vết sẹo dưới xương quai xanh của cô, lại nhìn khóe mắt còn vương hơi ẩm, nhẹ giọng hỏi: "Dưới xương quai xanh sao lại có một vết sẹo? Sao lại bị vậy?"
Nhiễm Linh ngẩn người, nhận ra cô đang hỏi cái gì. Vết sẹo ẩn hiện dưới dây áo, từ góc độ của Ngu Thính vừa hay có thể nhìn thấy.
Nhiễm Linh lập tức cảm thấy xấu hổ, nhưng quan tâm đến chuyện khác hơn, đánh chữ hỏi: 【Nghe Nghe thấy xấu sao?】
"Không xấu." Ngu Thính hỏi: "Sao lại bị vậy?"