"Đúng vậy... Mấy giờ rồi?" Tề Mẫn xác nhận lại thời gian: "Nhưng vẫn còn sớm mà. Sao thế?"
"Đặt vé máy bay giúp tôi với."
"Hả?"
"Cậu không phải... Cậu ra nước ngoài làm gì?" Tề Mẫn trở mình ngồi dậy, ôm lấy người phụ nữ đang sáp lại gần, nhỏ giọng dỗ dành cô ta: “Đừng vội..."
Ngu Thính nói: "Đi chơi."
Bốn mươi phút sau, Tề Mẫn gửi tin nhắn, vé máy bay lúc chín giờ tối, bay đến Anh.
Ngu Thính thu dọn đơn giản một số hành lý cần thiết, gần đến giờ bay mới thông báo cho Ngu lão gia và Nhiễm Linh biết mình đã lên máy bay ra nước ngoài.
Tùy tiện tìm một lý do liên quan đến công việc, vốn không định đợi họ trả lời, chỉ muốn bỏ lại tất cả sau lưng. Ngu Thính thậm chí không cảm thấy áy náy, cũng không cần phải lo lắng.
Không cần phải lo lắng cho Nhiễm Linh dịu dàng, không cần phải lo lắng cho Ngu lão gia dù cô có tùy hứng thế nào cũng sẽ không thực sự cắt đứt quan hệ ông cháu với cô, cũng không cần lo lắng cho sự nghiệp của cô ở Trung Quốc. Hear có người giúp cô quản lý. Sản nghiệp của Ngu thị, cũng có người giúp cô trông coi.
Phó tổng giám đốc của cô.
"Ăn sáng chưa? Kim tiểu thư?"
Ngu Thính rất thích gọi cô ấy là Kim tiểu thư, bởi vì cô ấy trông quá mức nghiêm túc, mà họ lại quá thân thiết. Ngu Thính thích dùng kính ngữ, càng có ý trêu chọc cô ấy.
Đầu dây bên kia dùng giọng điệu công việc: "Ăn rồi."
"Vừa ăn xong à?"
"Nửa tiếng rồi, sao thế?"
"Tôi đã tính toán kỹ lưỡng múi giờ rồi, sao vẫn chênh nửa tiếng vậy." Ngu Thính than phiền.
"Cô định đi bao lâu?" Kim Nhã không để ý đến sự làm nũng của cô.
Ngu Thính vừa mới hạ cánh không lâu, nói thật là cô chưa tính toán kỹ lưỡng: "Ừm... Chắc khoảng một tháng, tháng sáu quay về."
"Cô phải giúp tôi trông coi công ty cẩn thận, không được để cho chó hoang..."
Kim Nhã: "Tôi biết rồi."
Ngu Thính cười nhẹ: “Cô không muốn nói chuyện với tôi à? Sao lại vội vàng ngắt lời tôi thế?"
Ngu Thính thích trêu chọc cô ấy như vậy, mà câu trả lời của Kim Nhã xưa nay vẫn luôn ngắn gọn như vậy: "Hiệu quả."
"Được rồi, vậy xin hỏi Kim tổng bây giờ có muốn cúp máy không? Tôi không có gì để nói nữa rồi."
Kim Nhã dứt khoát: "Cúp đây."
"Ơ, đợi đã." Ngu Thính lại gọi cô ấy.
"Gì nữa?"
"Tháng sáu tôi kết hôn. Đến lúc đó cho cô nghỉ phép một tuần, dành ra hai ngày đến góp vui nhé?"
Kim Nhã im lặng hai giây, chắc là đang tính toán tiến độ công việc trong lòng, mới nói: "Ừm."
Ngu Thính cười: "Cúp máy đây."
Cùng Tề Mẫn bay đến Anh, Tề Mẫn có việc phải làm. Sau khi chơi ở Anh vài ngày, Ngu Thính liền đến Ý.
Kim Nhã và Ngu Thính quen nhau ở Ý - năm thứ hai sau khi Ngu Thính bỏ nhà ra đi du học ở nước ngoài, năm đầu tiên Kim Nhã khốn khó.
Đến nay đã gần tám năm. Kim tiểu thư là học bá bẩm sinh, không câu nệ tiểu tiết, làm việc nghiêm túc, có đạo đức cao, tính tình cũng kiêu ngạo. Thời gian có thể chứng minh rất nhiều điều, nói chung là Ngu Thính rất tin tưởng cô ấy, cô ấy có thể coi là người duy nhất bên cạnh Ngu Thính mà cô hoàn toàn tin tưởng. Có thể thoải mái giao hết mọi việc cho cô ấy xử lý, tên chó hoang Ngu Hạo kia ở trước mặt cô ấy liên tục thất bại.
Ngu Thính vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp cô ấy... Kim Nhã lúc mới mười chín tuổi, đáng yêu hơn bây giờ nhiều.
Ở Ý đã lâu, nơi này có thể coi là quê hương thứ hai của Ngu Thính. Ngu Thính có một căn biệt thự ở đây, mỗi lần quay lại, người quen xung quanh cũng rất nhiều, không cô đơn hơn ở trong nước là bao. Sự khác biệt duy nhất có lẽ là quán rượu mà cô cùng bạn bè đến uống rượu không phải là Hear của cô, nhưng ông chủ ở đó cũng là người quen cũ của cô.