Đột nhiên——【Ngu Thính đã thông qua yêu cầu kết bạn của bạn】
Nhiễm Tuyết sáng mắt, vội vàng soạn tin nhắn: 【Xin lỗi, em sai rồi, chị nói gì em cũng nghe theo chị, chị tha thứ cho em, được không?】
【Ngu Thính: Được】
Nhiễm Tuyết kinh ngạc vui mừng.
【Ngu Thính: Em đi like bài viết trên vòng bạn bè của chị trước đi】
“Ngu Thính! Có phải mày điên rồi không?!”
Đúng như Ngu Thính dự đoán, chưa đầy nửa tiếng sau, điện thoại của Ngu lão gia đã gọi đến. Âm thanh đinh tai nhức óc.
Không muốn lời nói của ông ảnh hưởng đến Nhiễm Linh, Ngu Thính đi ra ngoài, giọng điệu thản nhiên: "Sao vậy ạ?"
"Cháu đang làm cái quái gì vậy? Có phải cháu điên rồi không!"
"Cháu đâu có điên."
Ngu Thính đi đến bên ban công, xoay người dựa vào, đổi cách nói thẳng thừng hơn: "Chẳng phải ông nói, kết hôn với ai cũng không quan trọng sao?"
Ngu lão gia im lặng vài giây, Ngu Thính nghe động tĩnh, hình như ông vừa đập vỡ một cái chén trà.
"Cháu có biết mình đang làm gì không?! Với Nhiễm Linh... cháu bảo người nhà họ Nhiễm nghĩ sao?"
Ngu Thính hỏi ngược lại: "Quan trọng sao?"
"Ông à, cháu đã kết hôn rồi. Ông không cần quan tâm có phải cháu đang phát điên hay không, điều quan trọng là bây giờ những người bên cạnh đều biết cháu và Nhiễm Linh đã kết hôn, chuyện này đã định rồi, ông không cần phải tức giận như vậy, ông tức giận cũng không thay đổi được gì. Mắng cháu có ích gì? Chỉ làm tổn thương trái tim cháu."
"Cháu... cháu..."
Ngu Trường Sơn lại đập vỡ một cái chén trà, ông không thể ngờ rằng Ngu Thính lại phản nghịch đến mức này, coi hôn nhân như trò đùa, muốn kết hôn với ai thì kết hôn với người đó.
"Đứa con gái bất hiếu, bất hiếu... bất hiếu!" Nhất thời thật khó mà chấp nhận: “Đồ điên! Cháu có tình cảm với nó không hả? Cháu lại...!"
Ngu Thính cười khẽ, khóe mắt cong nhẹ, trông cực kỳ vô tội: "Giống như ông đã nói trước đây, không thì để Ngu Hạo đi cưới Nhiễm Tuyết cũng được. Chỉ cần liên hôn, ai gả ai cưới đều được, đây không phải là ý của ông sao? Cháu thực ra không có ý làm trái ý ông..."
Ngu Thính dừng lại, nghiêm túc nói: "Kết quả như vậy rất tốt. Đừng đập chén trà nữa, uống trà cho hạ hỏa đi, nếu ông không muốn vở kịch này tiếp tục."
...
Cách bữa tối còn hai tiếng.
Ngu lão gia ở nhà cũ nổi trận lôi đình, nghe quản gia nói mấy bác sĩ riêng đều đã đến, đang đợi ở nhà, chỉ sợ ông tức giận quá sinh bệnh. Quản gia khuyên cô hay là về nhà xem thử, dỗ dành lão gia.
Ngu Thính không vội vàng, đợi một lát, quản gia lại gọi điện thoại nói lão gia đã chấp nhận rồi.
Có gì mà không thể chấp nhận? Dù sao giấy tờ cũng đã đăng ký rồi, chẳng lẽ bắt cô đi ly hôn rồi cưới Nhiễm Tuyết, như vậy thật sự quá kịch tính, lão gia tuyệt đối không thể đem danh tiếng của Ngu thị ra đùa giỡn.
Chiều tối, vẫn hẹn vợ chồng Nhiễm Long ra ngoài ăn cơm.
Khoảng thời gian cùng ở trong quán cà phê, Nhiễm Linh nhận được không ít tin nhắn của Nhiễm Long, ông ta phát hiện nhanh như vậy, không biết có phải Nhiễm Tuyết chạy đi mách lẻo hay không. Tóm lại, Nhiễm Long và Trịnh Thấm Yến trước khi dự tiệc đều đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện này. Dù sao cũng là những thương nhân tâm lý vững vàng, coi trọng lợi ích, hai vợ chồng đã sớm đợi trong phòng bao, gặp Ngu lão gia, vẫn như trước đây, hai người kẻ tung người hứng, nói nói cười cười, không nhìn ra chút khác thường nào.
"Chân cẳng không tốt, đến muộn rồi đến muộn rồi......."