Nhiễm Linh nắm chặt tay tôi, nhân viên đều nói họ xứng đôi.
Vừa đúng lúc là giờ trà chiều, rời khỏi Cục Dân Chính, hai người đến quán cà phê gần đó.
Quán cà phê không có nhiều người, bầu không khí yên tĩnh kèm theo khúc nhạc tao nhã. Gọi hai phần cà phê tráng miệng, Ngu Thính thương lượng với Nhiễm Linh: "Đăng trực tiếp giấy chứng nhận kết hôn? Hay là muốn kèm thêm ảnh gì khác?"
Dù sao cũng là kết hôn giấu trưởng bối, nghĩ đến ông cụ Ngu nhất thời khó có thể chấp nhận, để đỡ phiền phức, Ngu Thính định công khai chuyện đã kết hôn, đợi đến khi mọi người đều biết kết quả này, ông cụ Ngu và người nhà họ Nhiễm, không thể ép họ ly hôn. Vạn vô nhất thất.
Nhiễm Linh tự nhiên là tùy Ngu Thính muốn làm gì thì làm, viết mấy chữ lên tờ giấy ghi chú mà nhân viên phục vụ đưa tới: 【Nghe theo Thính Thính】
Giữa "Nghe" và "Thính Thính", cô ấy cố ý cách một khoảng. Nhìn thấy dòng chữ này, Ngu Thính không khỏi bật cười, cứ nhất định phải gọi "Thính Thính" mới được sao.
Vì vậy, tùy tay chụp một bức ảnh hai phần cà phê tráng miệng tinh xảo trên bàn, trong ảnh vô tình lộ ra nửa tờ giấy ghi chú và đầu ngón tay thon thả của người phụ nữ tì vào mép giấy.
Giấy chứng nhận kết hôn kèm trà chiều, không có chú thích đặc biệt, đăng một bài lên vòng bạn bè.
Không định để ý đến những lượt thích và bình luận đổ về như nước lũ, Ngu Thính tắt điện thoại.
【Đăng rồi sao?】
Đột nhiên, Nhiễm Linh lại viết một tờ giấy ghi chú.
Ngu Thính liếc nhìn tờ giấy ghi chú, lại ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt Nhiễm Linh cảm xúc nồng đậm dao động như gợn sóng.
Ngẩn ra, lầm tưởng rằng Nhiễm Linh đang căng thẳng sợ hãi, đặt điện thoại sang một bên, Ngu Thính tùy hứng cầm nĩa, múc một muỗng bánh kẹp đào, ân cần đưa đến bên môi Nhiễm Linh. Nhiễm Linh chớp mắt, tự nhiên sẽ không từ chối cô ấy, vén tóc dài bên má, cúi đầu ngậm vào miệng.
"Đăng rồi."
Ngu Thính dùng giọng điệu dỗ dành: "Sáng nay em đã bảo ông nội tối nay hẹn chú dì đến ăn cơm, chúng ta ngồi đây một lát, lát nữa cùng đi."
"Đừng sợ, giao cho em là được."
Nhiễm Linh gật đầu, được Ngu Thính cho cảm giác an toàn, cô ấy tự nhiên là dáng vẻ hoàn toàn ỷ lại.
Một người quá ân cần, một người quá cưng chiều. Không ai nghi ngờ họ không phải là một đôi tình nhân ân ái.
……
Nhiễm Tuyết đã ngồi xổm chờ ở cổng khu nhà Ngu Thính hơn ba tiếng đồng hồ.
Cho đến nay, Ngu Thính đã chặn chín số điện thoại và năm tài khoản Wechat của cô ta, cố tình không liên lạc với cô ta. Nhiễm Tuyết tìm cô ta lần nào cũng đυ.ng phải vách tường, sốt ruột hoảng hốt, bất đắc dĩ phải lên mạng tìm người. Đi một chuyến đến tập đoàn Ngu Thị, lại đi một chuyến đến hear đều không thấy bóng dáng cô ta, đến khu nhà bảo vệ lại không cho vào, nói rõ Ngu Thính đã xóa dấu vân tay của cô ta... bất đắc dĩ chỉ có thể chờ ở cổng, nhưng cũng mãi không thấy Ngu Thính ra vào.
Nhiễm Tuyết thật sự sốt ruột.
Trịnh Thấm Yến vẫn luôn nói với cô ta rằng Ngu Thính chỉ đang tức giận, nhất định vẫn sẽ liên hôn với nhà họ Nhiễm, đến dỗ dành cô ta nhiều hơn là được, Nhiễm Tuyết tin là thật, còn có chút ỷ lại không sợ. Cô ta không ngờ Ngu Thính nhanh như vậy đã qua lại với người phụ nữ khác, mấy ngày rồi, bây giờ cô ta ngay cả người của Ngu Thính cũng không gặp được...
Lại gọi cho Ngu Thính mười mấy cuộc điện thoại cô ta đều không nghe, cảm giác nguy cơ khiến Nhiễm Tuyết sốt ruột không thôi, mày nhíu chặt miệng oán trách liên miên, thời tiết rõ ràng không nóng nhưng cô ta lại đổ mồ hôi khắp người, đập điện thoại xuống ghế bảy tám lần, bảo vệ kia còn đến cảnh cáo cô ta cổng khu nhà không được đỗ xe...